Đấu trường Vọng Thiên ban đầu được đặt tên theo cây Vọng Thiên, nhưng người dân ở Quy Khư đều gọi nơi này là đấu trường “Một Thân Cây”.

Sau khi đấu trường được xây xong, Chu Triện và mọi người định xây thêm các cửa tiệm ở vòng ngoài của đấu trường. Nhưng việc dựng tiệm cần rất nhiều gỗ, mà chu kỳ sinh trưởng của gỗ lại quá lâu, dù có dị năng giả hệ Mộc cũng không kịp cung ứng.

Chu Vân nhớ đến lô trúc long nam khổng lồ từng mua trước đó, bèn đến bãi đất hoang gần bãi rác đồi Thanh Long bên cạnh, thúc sinh ra một rừng trúc long nam khổng lồ, che kín cả núi rác nguyên bản.

Trúc long nam vốn đã có chu kỳ sinh trưởng ngắn, thân trúc to cỡ 30 phân, cao đến 30 mét. Sau khi được Chu Vân thúc sinh, cây nào cây nấy đều cao lớn thẳng tắp, đâm thẳng lên trời. Bước vào rừng trúc là một màu xanh thẫm mát mắt, gió nhẹ thổi qua thân thể, khiến lòng người thư thái khoan khoái.

Chu Triện liền sắp xếp việc chặt cây luân phiên, lại gọi người của công hội hệ Mộc thay nhau thúc sinh. Nhờ vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã dựng được mấy dãy tiệm xanh tươi bằng nguyên liệu trúc khổng lồ. Không sơn phết gì cả, lớp vỏ trúc vẫn giữ nguyên màu xanh, có tiệm còn giữ luôn cả nhánh lá non tươi đặt lên mái hiên, nhờ dị năng hệ Mộc mà sinh trưởng mỗi ngày, giữ được màu xanh lâu dài, tạo thành một phong cách rất riêng biệt.

Con phố quanh võ đài “Một Thân Cây” vừa mới xây xong đã bị tranh thuê sạch bách. Nhanh chóng, con đường này được đặt tên là “Phố Cành Trúc”. Trên phố Cành Trúc chủ yếu bán đồ ăn vặt đặc sản, dịch vụ lưu trú, và quà lưu niệm. Dược hội Thanh Điểu dĩ nhiên cũng chiếm được một vị trí cửa tiệm tốt nhất, chuyên bán các loại dược liệu phục vụ dị năng giả.

Sau khi vòng sơ loại của đại hội dị năng bắt đầu, dị năng giả đổ về như nước, cộng thêm truyền thông quan tâm đến thi đấu dị năng, khán giả yêu thích các trận đấu cũng ùn ùn kéo tới khu vực này. Phố Cành Trúc mỗi ngày đông nghịt người, nhộn nhịp vô cùng.

Các đội chiến đấu của dị năng giả vốn luôn được săn đón tại căn cứ của mình, ai nấy cũng kiêu ngạo ngẩng đầu cao, nên dễ sinh va chạm, tranh cãi, cãi vã ngay trên phố. Nhưng chỉ cần có dấu hiệu khởi đầu, chưa kịp động tay chân, đội phòng vệ thành phố như thể xuất quỷ nhập thần đã xuất hiện, dập tắt sự việc, duy trì trật tự.

Hiệu suất này khiến các đội dị năng đến từ khắp nơi đều cảm thấy rất ấn tượng. Trên mạng cũng có vô số ảnh và video đủ loại, hết lời khen ngợi tình hình nơi đây.

Có người chụp tháp canh cao cao trên tường thành của võ đài: “Đội phòng vệ xuất quỷ nhập thần, kịp thời xuất hiện, chắc dựa vào các tháp canh này xây dọc tường thành võ đài. Mỗi ngày đều có máy bay không người lái tự động đi tuần.”

Nhưng cũng có người nói: “Thành Quy Khư đúng là giàu thật. Với lượng người đông như vậy mà vẫn đảm bảo an ninh hiệu quả thế này thì yêu cầu cực cao.”

“Đều là dị năng giả cả đấy, có thể không coi trọng sao? Nhỡ có kẻ trà trộn gây chuyện, cái tiếng xấu này Thành Quy Khư gánh không nổi đâu. Dị năng của dị năng giả cũng là khó lường nhất, ai biết được có kẻ nào lẫn vào trong chứ?”

“Thành Quy Khư đúng là có thực lực. Trước nghe nói đây là căn cứ mới, cư dân định cư phần lớn là người bình thường, người già và trẻ con.”

“Lầu trên lạc hậu thế, từ sau khi Thành Quy Khư liên tục công bố phương án cấy ghép tinh hạch trị liệu, pháo tinh hạch, và Ấn phù tinh thần lực bằng tinh hạch, giờ đây rất nhiều nhà nghiên cứu, kỹ thuật viên chuyên nghiệp và nhân viên y tế đều đã đổ xô chuyển về Quy Khư đấy. Mà toàn bộ đều dựa vào tuyến bay du lịch hậu tận thế kia.”

“Hồi đó thấy tuyến bay du lịch hậu tận thế khai thông, ai cũng nghĩ tiêu hao bao nhiêu năng lượng và kinh phí như thế mà chỉ để phục vụ du lịch thì có ý nghĩa gì? Giờ mới hiểu người đứng sau lên kế hoạch là đang đánh một nước cờ lớn. Thành Quy Khư mới thành lập, chỉ có thể dùng phúc lợi để thu hút người dân bình thường, người già yếu bệnh tật. Muốn có sức sản xuất, đặc biệt là sức sản xuất khoa học công nghệ, thì chắc chắn phải có nhiều nhân viên nghiên cứu và lao động. Tuyến bay này đã giúp người bình thường có điều kiện di chuyển, chứ nếu không có chuyến bay, thì những người đó hoàn toàn không có khả năng rời khỏi căn cứ, chỉ có thể bị giam chân trong đó thôi.”

“Vậy có nghĩa là đại hội dị năng thực ra là đang chiêu mộ các cường giả dị năng?”

“Cũng gần như vậy. Nhưng tôi thấy Thành Quy Khư không đến mức vội vàng. Phải biết trong tay họ có kỹ thuật cốt lõi kích phát dị năng và cấy ghép tinh hạch, dị năng giả muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Ngược lại, kiến thức, kỹ năng vốn có của con người mới là những thứ cần học rất nhiều năm, còn cần đến thiên phú nữa mới nắm được. Lại thêm phẩm chất con người, những thứ đó mới là quý giá nhất. Có thể nói những người quản lý Thành Quy Khư vẫn luôn rất tỉnh táo.”

Chu Vân ngồi bên cửa sổ quan sát rộng rãi trong phòng bao, vừa xem những lời khen ngợi về Thành Quy Khư trên laptop, chợt nghe dưới khán đài vang lên một trận reo hò, anh nhìn xuống, thấy Tất Phương thả ra Phượng Hoàng Lửa, bay vòng tròn giữa sân, dễ dàng thiêu sạch những măng tre mà đối thủ điều khiển.

Đối thủ của cậu ta chỉ có thể chật vật chạy vòng quanh thân cây Vọng Thiên.

Cây Vọng Thiên này không chỉ là biểu tượng của võ đài, mà còn là trung tâm trong thi đấu chiến đấu.

Mấy ngày nay kể từ khi vòng sơ loại khai mạc, các dị năng giả tham gia chiến đấu đều nhanh chóng phát hiện ra điểm kỳ diệu của cây đại thụ này. Không hẹn mà cùng học cách lợi dụng thân cây làm vật che chắn, tập kích, rút lui, leo lên cành cây để chiếm ưu thế độ cao tấn công, bố trí bẫy rập bằng cành lá. Mỗi một chiếc lá, mỗi một nhánh cây đều có thể trở thành yếu tố then chốt trong trận chiến, kiểm nghiệm khả năng bố trí chiến thuật và ứng biến tại chỗ của người thi đấu.

Nhờ đó, toàn bộ trận đấu trở nên biến hóa khôn lường, kịch tính hơn nhiều.

Phượng Hoàng Lửa của Tất Phương quả thật vô cùng bắt mắt, rất tự nhiên trở thành điểm cao trào, cậu ta đứng giữa sân mặt mũi đầy kiêu hãnh.

Nhậm Đóa Đóa đứng bên cửa sổ bĩu môi đầy khinh thường: “Đối thủ yếu quá, coi hắn đắc ý chưa kìa.”

Chu Vân bật cười: “Em nghĩ ra cách khắc chế chưa? Cậu ta nói cũng không sai, Hỏa khắc Mộc, mấy loại thực vật trong tay em hiện giờ vẫn chưa chịu được ngọn lửa mạnh như thế đâu?”

Triệu Dực ngồi bên cạnh Diêu Hoán nói: “Có thể bố trí bẫy rập, tiêu hao Phượng Hoàng của cậu ta.”

Diêu Hoán cười: “Thật sự đánh tiêu hao thì thể lực của Đoá Đoá chưa chắc trụ nổi. Tất Phương lớn hơn Đoá Đoá, trông cũng có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, sức lực dồi dào, đúng là khắc tinh của Đoá Đoá đấy.”

Nhậm Đóa Đóa nhíu mày, chăm chú quan sát trận đấu bên dưới, trầm tư suy nghĩ.

Khiên Bóng Tối kích hoạt bao lấy toàn bộ võ đài, ngăn không cho sát thương lan ra khán đài. Nhưng Phượng Hoàng Lửa khổng lồ kia khí thế hung hãn, tốc độ cực nhanh, lửa cháy rực rỡ, khiến khán giả gần đó cũng có thể cảm nhận được sức nóng hừng hực, khiến khán đài trở nên náo loạn.

Vị trí nơi này rất đẹp, nhìn xuống có thể thu hết toàn cảnh võ đài. Ghế ngồi trên khán đài vốn làm bằng xi măng, nhưng trước ngày thi đấu, ban tổ chức đã dùng trúc long nam lót lên chỗ ngồi và phần tựa lưng nho nhỏ, ghế và tựa lưng màu xanh biếc, ngồi lâu rất thoải mái.

Lúc này khán đài vang dội tiếng người, có người reo hò, có người sợ hãi né tránh, nhưng rất nhanh đã có nhân viên an ninh đứng ra giữ trật tự, khôi phục lại yên tĩnh.

Chu Vân tranh thủ chụp mấy tấm ảnh đẹp, gửi ngay cho Quan Viễn Phong.

Quan Viễn Phong đang họp video với quân đội thì nghe tiếng rung quen thuộc, liếc nhìn màn hình họp, thấy Diệp Duật Khanh vẫn đang thao thao bất tuyệt báo cáo tình hình chiến tuyến phía Bắc, bèn rút điện thoại ra xem, quả nhiên là mấy bức ảnh Chu Vân gửi, vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.

Chu Vân xưa nay yêu tĩnh lặng, thích sống một mình, thích nấu ăn, dọn dẹp, trồng hoa trồng rau, chắc chắn không phải người lười, nhưng lại không thích rèn luyện thân thể, thường tránh né đối chiến, không thích khoe khoang kỹ năng trước người khác.

Không ngờ Chu Vân lại rất mê xem thi đấu dị năng.

Từ khi vòng sơ loại bắt đầu, ngày nào Chu Vân cũng đến phòng bao VIP được chuẩn bị riêng cho anh rất sớm, mang theo ống nhòm, chăm chú theo dõi trận đấu trên sân.

Ban ngày xem, thỉnh thoảng còn ghi hình lại vài khoảnh khắc đặc sắc gửi cho anh, đôi khi còn nhắn vài cảm nhận.

Chu Vân mê xem, tiêu chuẩn an ninh của đấu trường lập tức được nâng lên một cấp nữa, đến cả hai tay máu mặt Thẩm Lan và Tần Thịnh cũng phải đích thân dẫn người túc trực ở đó mỗi ngày, chiến đội Niết Bàn thì đơn giản là chuyển toàn bộ sang mở một phòng bao sát cạnh Chu Vân, ngày nào cũng thay phiên trông coi.

Quan Viễn Phong nhắn tin: “Mê mẩn vậy, có muốn thử tay ở trận chung kết không?”

Chu Vân đáp: “Xem là được rồi, thật sự cũng khá hay đó. Anh không bận à?”

Quan Viễn Phong nhìn màn hình thấy Diệp Duật Khanh vẫn đang lải nhải phét nát, chủ yếu là xin tiền, xin tinh hạch, xin năng lượng.

Hắn nhắn lại cho Chu Vân: “Không bận, Diệp Duật Khanh đang nói Nhậm. Bên em là trận của nhóm thiếu niên đúng không? Có gì đáng xem?”

Chu Vân nói: “Rất đáng xem, trẻ con tưởng tượng phong phú hơn tụi mình nhiều. Lúc nãy em thấy có đứa nhỏ triệu hồi mê cung băng tuyết, nhốt đối thủ trong đó, tiếc là dị năng không đủ, bị đối phương phá băng phá tường mà ra. Không thể không nói, nếu dị năng của cậu ta mạnh hơn một chút, thì chiến thuật đó thật sự rất đáng gờm.”

Quan Viễn Phong: “……”

Chu Vân hào hứng bàn với anh: “Nếu dùng xương rồng biến dị để dựng tường mê cung, rồi thêm sương mù nữa, Tướng Quan định phá giải thế nào?”

Quan Viễn Phong: “……” Tất nhiên là quét sạch bằng gió lốc rồi, nhưng hắn cẩn thận đáp: “Đúng là khó mà phá được thật.”

Chu Vân quả nhiên vui vẻ: “Đúng không? Nhưng chiêu này hơi khó với Tần Mộ, quả cầu bóng tối của cậu ấy thật sự có thể thấm từ dưới đất lên, chỉ còn cách thêm cả cây xấu hổ vào…”

Anh hớn hở nói tiếp: “Em còn thấy một cô bé song hệ phong - thổ, tuyệt chiêu phối hợp của cô nhóc là lốc xoáy và bẫy cát lún, dùng lốc xoáy dồn ép dụ đối thủ bước vào bẫy, rồi chìm vào trong cát, bất ngờ chưa?”

Quan Viễn Phong nói: “Dùng trong đấu đội thì đúng là chiến thuật không tồi.” Còn đấu đơn thì, thực lực mới là yếu tố quyết định.

Chu Vân lại kể thêm mấy ý tưởng khác, cười nói: “Đều là những suy nghĩ rất thú vị, tiếc là anh không có ở đây.”

Quan Viễn Phong: “……” Trong mắt hắn, mấy trận đối chiến này chẳng khác nào mấy đứa mầm non bắn súng nước, nhưng thấy Chu Vân hào hứng như vậy, hắn chỉ có thể tán đồng: “Anh sẽ cố thu xếp thời gian đi với em. Hôm nay vẫn là Tần Thịnh xem cùng em à?”

Chu Vân nói: “Tần Thịnh với anh trai cậu ta đi đảo lo địa điểm tổ chức hôn lễ rồi, hôm nay bên an ninh do Thẩm Lan phụ trách. Em thấy anh đúng là quá căng thẳng rồi, Diệp Duật Khanh chỉ toàn thích nói quá thôi, em thấy rõ ràng là chuyện bé xé to, bán tin lấy lòng anh, để kiếm thêm ít tài nguyên, mấy hôm trước còn tranh được mấy dự án lớn nữa.”

Quan Viễn Phong hỏi: “Hôm nay em xem thi một mình à?”

Chu Vân đáp: “Hôm nay có trận của Tất Phương, thầy đưa Đoá Đoá với Triệu Dực cũng đến xem rồi, Đoá Đoá có đăng ký thi, phải tới xem cách đánh của đối thủ.”

Quan Viễn Phong hỏi: “Tất Phương là ai?”

Chu Vân giải thích: “Là đứa nhỏ hệ hỏa trong chiến đội Sơn Tiêu ấy.”

Quan Viễn Phong nhớ ra: “À, cái cậu đội trưởng chiến đội mà từng muốn giới thiệu bạn gái cho em đó hả.” [ 🐟: ảnh ghim kìa =)))) ]

Chu Vân: “……”

Anh gửi qua một biểu tượng hũ dấm chua.

Trên màn hình họp video, Diệp Duật Khanh cuối cùng cũng kết thúc cái báo cáo dài dòng dở tệ của mình, Tướng Đàm hiện ra trong khung hình, bắt đầu bố trí công việc. Quan Viễn Phong đặt điện thoại xuống, ngồi ngay ngắn nghe chỉ thị, trong lòng thì đang nghĩ làm sao xử lý nhanh mọi việc trong tay, để có thể rảnh rỗi mấy hôm, chuyên tâm cùng Chu Vân xem thi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play