“Ngươi... ngươi còn sống sao?”
Khâu Lục thất thanh thốt lên, tim như bị nhấn chìm trong hàn thủy lạnh buốt tận tâm can.
Chẳng lẽ... người kia đã...
Chết rồi sao?
Bốn phía tối đen như mực, nàng đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, trong cơn hoảng loạn chợt nhận ra một điều mà trước đây nàng luôn xem nhẹ.
Chẳng phải nguyên thân mắc chứng quáng gà sao?
Vậy nơi này... nàng tuyệt đối không thể lưu lại lâu thêm nữa.
Khâu Lục vốn là người quý trọng sinh mệnh, không phải vì nhát gan mà là vì nàng hiểu được giá trị của sự sống. Chính bởi vậy, mới không màng nguy hiểm lao đến cứu người. Thế nhưng hiện tại, e rằng người kia đã hương tiêu ngọc tẫn. Vạn nhất nàng cũng vì sơ sẩy mà rơi xuống nước thì sao?
Toàn thân nàng đổ mồ hôi lạnh. Vừa mới lui về sau một bước, còn chưa kịp ổn định tinh thần đã bị một bàn tay lạnh buốt không biết từ đâu thò ra, siết chặt lấy cổ tay nàng.
“Á!”
Khâu Lục kinh hãi tột độ, mồ hôi lạnh từ gáy tức khắc chạy dọc xuống sống lưng.
Nàng nghe thấy tiếng hít khí khe khẽ.
Là sao...
Chưa chết ư?
Bàn tay lạnh lẽo như vậy, chẳng lẽ là do vừa rồi ngâm trong nước quá lâu sao?
“Ngươi...” Khâu Lục cố nuốt nước bọt, muốn rút tay ra nhưng dường như đối phương tuyệt không có ý buông tha. Trước mắt vẫn là một mảnh đen kịt, dẫu nàng không sợ bóng tối nhưng lúc này cũng cảm thấy một tia bất an len lỏi.
“Ngươi... còn ổn chứ?”
Đối phương vẫn trầm mặc, bàn tay kia vẫn giữ chặt cổ tay nàng lực đạo không hề giảm sút.
“Ngươi có nghe không? Ngươi rốt cuộc có sao không?”
Vẫn là một mảnh yên lặng.
Lông mày Khâu Lục nhíu chặt, rốt cuộc lớn tiếng quát lên: “Ngươi làm gì vậy! Có thể nói chuyện không? Rốt cuộc ngươi có bị gì hay không!”
Một hồi lâu sau, mới nghe thấy một tiếng đáp khẽ như gió thoảng:
“Ưm.”
Là tiếng người.
Là còn sống.
Khâu Lục nghe được thanh âm đối phương có vẻ u uất nghẹn ngào, quả thật là giọng người, không sai được.
Nàng vốn là người không tin vào thần quỷ. Thế nhưng sau khi xuyên tới nơi này, mọi lý lẽ trước kia đều bị bẻ gãy, thế giới này... không giống với những gì nàng từng biết. Cho nên, nàng sợ. Nỗi sợ không tên len lỏi trong lòng như sương mù không cách nào xua tan.
Hiện tại nghe được thanh âm người sống, rốt cuộc cũng an tâm phần nào.
“Ngươi làm sao vậy? Một mình ngồi ở đây khóc cái gì?”
Đối phương vẫn không trả lời.
Khâu Lục: “......”
Nàng nhịn một hơi, nhưng không nhịn nổi lâu, bực mình hét lên:
“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy a! Nửa đêm không ngủ, ngồi đây khóc lóc là sao hả!”
Lúc này, đối phương rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu mang theo nghẹn ngào rõ rệt:
“Cá vàng... chết mất rồi.”
Khâu Lục: “......”
Đây là Lâm muội muội sao?
Không đúng...
Chẳng lẽ là một đứa trẻ?
Vì con cá vàng chết mà nửa đêm canh ba còn ngồi đây khóc thút thít.
Vậy tiếng nước vừa rồi, là đang vớt xác cá vàng?
Khâu Lục nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp khó tả.
Ở thời đại của nàng chuyện trẻ con vì một con cá chết mà khóc nức nở là chuyện thường tình, vô cùng bình thường.
Nhưng nơi này... một nơi mà trẻ con từ sớm đã bị cướp mất quyền được ngây thơ, bị buộc phải lớn lên trong khổ cực và lạnh lẽo... Vậy mà còn có đứa nhỏ vì một con cá vàng mà khóc.
Lòng nàng bỗng chùng xuống.
Lúc đầu còn có chút giận dỗi, nhưng nghĩ đến đây lại cảm thấy đứa bé này thật có tâm tính thiện lương, vẫn giữ được phần chân tình trong thế giới đã quá đỗi tàn khốc này.
Đó rõ ràng... là một điều rất quý giá.
Nàng bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, đau âm ỉ, tay vẫn nắm chặt túi hành lý của mình cuối cùng vẫn không rời đi.
“Ngươi đừng khóc nữa,” Khâu Lục nhẹ giọng nói, “Ta cùng ngươi... chôn cá vàng của ngươi, được không?”
Đối phương vẫn không đáp.
Khâu Lục: “......”
Đứa trẻ này có lẽ hơi chậm hiểu chăng?
Cũng là chuyện thường thôi, trước đây khi nàng ở trại nô lệ, trẻ tàn tật đủ loại, có đứa chân què, có đứa câm, có đứa điếc. Khi ấy, Khâu Lục đã chứng kiến quá nhiều trẻ nhỏ mang trên mình khiếm khuyết. Thời gian dài, nàng cũng dần thành quen.
“Ngươi đừng khóc,” nàng lại nâng giọng, cố kiên nhẫn hơn, “Ta giúp ngươi chôn cá vàng. Còn lập cho nó một cái bia mộ nhỏ nữa.”
Đứa nhỏ đang thút thít kia rốt cuộc cũng phát ra một tiếng nức nghẹn:
“Chôn...?”
“Ừ,” Khâu Lục khẽ gật đầu, giọng nhẹ nhàng như gió: “Chúng ta tìm một chỗ sạch sẽ, đào một cái hố nhỏ, chôn nó xuống. Vị trí do ngươi chọn, thế nào?”
Minh Ngọc Xuyên ngồi bên bờ hồ, hàng mi ướt đẫm nước mắt rũ xuống, từng giọt lệ từ khóe mắt lăn dài. Hắn cúi đầu, mái tóc đen nhánh xõa xuống che gần hết khuôn mặt, nhìn con cá vàng đáng thương đã chết trong tay, lại không kìm được tiếng nấc nghẹn ngào.
"Chôn ở đâu?"
“Đào một cái hố nho nhỏ, chỗ nào ngươi thấy yên tĩnh thì chọn. Như vậy nó có thể ngủ ngon.”
Những đứa trẻ lương thiện như vậy luôn khiến lòng người mềm yếu.
Mà Khâu Lục, dù tính tình có vẻ mạnh mẽ, kỳ thực lại là người có một trái tim mềm mại và trong sáng.
"Nhưng nó chỉ có một mình, sẽ cô đơn lắm."
"Không, không cô đơn đâu," Khâu Lục vội nói, "Ngươi có thể thường xuyên đến thăm nó mà."
"Ta lại đâu phải là cá."
Minh Ngọc Xuyên chớp mắt, khóe môi run run nhỏ giọng phản bác
Một con người, làm sao có thể làm bạn với một con cá tốt hơn chính đồng loại của nó?
Hắn khẽ lau nước mắt, quay đầu nhìn mặt hồ nơi những chú cá vàng còn sống vẫn đang ung dung bơi lội, thỉnh thoảng ánh lên tia sáng nhè nhẹ dưới ánh sao.
Đêm nay, trên bầu trời đêm lấp lánh vô vàn tinh tú.
Hắn trừng mắt nhìn mặt hồ, từng con cá vàng đuôi đỏ tung tăng bơi lội, vây quanh xác nữ thi kia, tự do không kiêng kỵ giống như chẳng chút quan tâm đến chuyện sinh tử.
“Thật là vô tình.”
Hắn khẽ lẩm bẩm, thanh âm mơ hồ như lời oán thán gió bay. Đôi tay trắng bệch thò vào nước, nhẹ nhàng liền bắt được một con cá vàng đang bơi lội vô tư.
Bàn tay mảnh khảnh khẽ siết chặt, đến khi đôi mắt cá lồi ra, thân thể mềm oặt không còn giãy giụa gần như bị bóp nát thành bột vụn trong tay hắn.
“Ngươi đang làm cái gì vậy a? Nghe thấy ta nói không?” Khâu Lục cau mày hỏi, cảm thấy có gì đó là lạ.
Minh Ngọc Xuyên nắm chặt xác hai con cá vàng trong một bàn tay, ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm người nữ tử gầy yếu trước mặt, như thể đang nhìn một đống vật chết.
"Được," hắn nói, "Thay ta đi chôn chúng."
"Ta, ta thay ngươi?"
Tiểu hài tử mà khẩu khí lớn như vậy, sai khiến người khác như nô bộc.
"Sao ngươi không cùng ta đi?"
"Chân đau."
Giọng đối phương lại nhàn nhạt vang lên.
"Ngươi đau chân? Có nặng không?"
Minh Ngọc Xuyên hơi nghiêng đầu, khẽ vẫy tay trước mắt nàng.
Người mù sao?
Hắn khẽ chớp mắt, đáy mắt lóe lên tia sáng nhàn nhạt.
“Ừ.”
"Vậy ta chôn giúp ngươi vậy." Khâu Lục thở dài, "Chỉ là ta không nhìn rõ đường, ngươi phải chỉ cho ta đi hướng nào, không được bảo ta đi xa quá, chỉ được tìm chỗ gần đây thôi."
Minh Ngọc Xuyên im lặng nhìn đôi mắt nàng, là ánh mắt của người không thấy gì.
Là thật sự không thấy.
Hắn đem hai con cá vàng đã chết lạnh lẽo đặt vào tay nàng.
Khâu Lục chỉ cảm thấy trong tay lạnh buốt, trơn trượt ướt nhẹp khiến nàng có chút buồn nôn nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Rồi nghe thấy đứa nhỏ kia, bằng giọng điệu nhàn nhạt không giống hài đồng, khẽ nói:
“Đi thẳng về phía trước.”
Khâu Lục lặng lẽ hít một hơi, bước về phía trước theo lời hắn chỉ.
Phía sau, Minh Ngọc Xuyên đặt ngón trỏ bên môi, đôi mắt phượng xinh đẹp mở lớn, chăm chú nhìn bóng lưng nàng cái dáng vẻ dò dẫm, cẩn trọng như mèo con đi trong bóng đêm.
Quả nhiên là một người mù.
Phía trước kia chính là giếng đá.
“Còn... còn phải đi nữa không?” Khâu Lục quay đầu hỏi, giọng lớn hơn bình thường như thể đang dò xét phương hướng qua âm thanh.
Vì là người mù, nên mới phải nói to vậy sao?
Minh Ngọc Xuyên khẽ chạm tay vào tai mình, như xác nhận điều gì đó.
Có thể, loáng thoáng nghe được giọng nàng.
Dường như chưa từng có ai dám dùng giọng lớn như vậy nói chuyện với hắn, chỉ có trước khi giết người, hắn mới có thể nghe được tiếng khóc than của kẻ khác.
Thật là quái lạ.
Minh Ngọc Xuyên nhìn nàng đứng chênh vênh bên mép giếng đá, khóe môi nhợt nhạt khẽ nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu. Đôi mắt đen sâu như hồ nước tĩnh không một tia dao động.
"Ừ, cứ đi thẳng về phía trước."
Khâu Lục không chút nghi ngờ, chân nàng chỉ còn cách miệng giếng đúng một bước.
Ngay khoảnh khắc ấy, Minh Ngọc Xuyên nghiêng đầu, giọng điệu nhàn nhạt như đang nói chuyện thời tiết: “Rẽ sang phía đông đi.”
“Đông? Phía đông?” Khâu Lục dừng lại, sắc mặt có chút xấu hổ. Nàng vốn mù đường, với phương hướng đông tây nam bắc càng không mấy phân biệt được.
“Tay trái hay tay phải của ta?”
Minh Ngọc Xuyên cong môi, cười khẽ một tiếng, tiếng cười nhẹ như gió thoảng mà lại khiến người nghe nổi gai ốc.
“Ngươi không biết đâu là phía đông sao?”
"Không biết," Khâu Lục có chút giận dỗi, "Rốt cuộc là bên trái hay bên phải hả?"
"Bên phải."
Khâu Lục theo hướng tay phải bước đi.
"Tốt." Hắn nói.
Đang loay hoay tìm kiếm vật gì đó có thể đào đất, nàng chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân kỳ dị.
Như thể có ai đó đang kéo lê một vật gì rất nặng, từng bước từng bước rất chậm, rất đều, nghe mà khiến da đầu tê rần.
Giống như... thứ gì đang tiến lại gần.
Khâu Lục xoay đầu lại theo phản xạ.
Nhưng trước mắt vẫn là một màn đen đặc, nàng lại không thể nhìn thấy gì. Đối phương không hề lên tiếng, chỉ có âm thanh quái dị ấy không ngừng vang lên, từng chút, từng chút một, tựa như gõ vào lòng nàng nỗi bất an mơ hồ.
Thật ra, ngay từ lúc nghe tiếng cười khe khẽ kia, nàng đã bản năng muốn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng lại không hiểu vì sao... nàng biết, không thể chạy.
Giống như, chỉ cần nàng phá vỡ nghi thức "chôn cá vàng" này, sẽ phá vỡ một sự cân bằng mơ hồ nào đó.
Hơn nữa, tiểu hài tử, cũng chỉ là suy đoán ban đầu của nàng.
Nếu xét kỹ, đối phương khi nắm tay nàng khi nãy lực đạo lớn đến mức nàng vẫn còn thấy đau nơi cổ tay.
Tay nàng lúc này vô thức ôm lấy cổ tay bị siết, nơi đó vẫn còn cảm giác tê rát âm ỉ như bị vật cứng đập vào.
Không giống tay trẻ con. Thật sự không giống chút nào.
Bàn tay nàng hơi run rẩy nắm chặt vạt áo trước ngực.
Nơi đó, giấu một chiếc trâm cài sắc nhọn đến mức có thể đâm thẳng vào cổ người trong tích tắc.
Nàng không biết, lần này... có cần dùng đến hay không.
Minh Ngọc Xuyên lặng lẽ nhìn nữ hài trước mắt.
Lông mi nàng khẽ run, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt được bao bọc bởi lớp y phục rộng thùng thình cũ nát, một bàn tay siết chặt vạt áo trước ngực, khẽ run rẩy như cành liễu trước gió.
Đôi mắt kia đen trắng phân minh, trong veo như suối đầu nguồn nhìn lên giữa màn đêm mù mịt, không hiểu sao lại khiến hắn thấy một chút... đáng thương.
Đáng thương?
Một từ ngữ xa lạ, bỗng nhiên trồi lên trong lòng hắn, như một chiếc lá nổi lềnh bềnh giữa mặt nước lạnh.
“Ngươi——”
Thanh âm nàng bất ngờ vang lớn, trong không gian yên tĩnh như chết, lại giống như tiếng chuông vang rền nơi cổ miếu.
“Ngươi lại đây... làm gì?”
Giọng nàng mang theo bất an, cứng rắn chất vấn.
Bỗng một bàn tay lạnh như băng lặng lẽ vươn tới, phủ lên mu bàn tay nàng, như bông tuyết không tiếng động phủ xuống.
“A...”
Khâu Lục cố nén tiếng rên, cắn chặt răng chỉ thấy ngón tay đang siết chặt của mình bị đối phương dễ dàng bẻ ra từng chút một. Rồi trong lòng bàn tay nàng, bất ngờ bị nhét vào một vật gì đó, lạnh buốt, rắn chắc, mang theo chút thô ráp.
“Chôn cá vàng,” người kia khẽ nói, “Thì cần vật để đào đất, đúng không?”
Khâu Lục khựng lại.
Nàng cúi đầu, đầu ngón tay sờ chạm vào vật kia là một khúc tre, đầu hơi nhọn. Tựa như một cây xiên tre được gọt sơ sài.
Thì ra là vậy...
Tảng khối căng cứng trong ngực nàng lúc này rốt cuộc cũng thả lỏng. Nàng nhẹ thở ra một hơi, toàn thân cũng theo đó thư giãn một chút.
Minh Ngọc Xuyên rõ ràng thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của nàng, cảm thấy kỳ lạ, dần dần tiến lại gần nàng trong bóng tối, đôi con ngươi đen láy đến gần sát, nhìn chằm chằm nàng không rời.
Trước mặt hắn lại bày ra vẻ buông lỏng như vậy.
Đây là lần đầu tiên có người như thế.
Khâu Lục cảm thấy một mùi hoa nồng nàn bao phủ lấy mình, mùi hương này, bất kể ở phòng ngủ của đám nô lệ, hay trên người Tầm Nô và Lật Nô, thậm chí cả trong chiếc bánh ngô Tầm Nô mang cho nàng, nàng đều ngửi thấy cái mùi gần như thấm vào tận xương tủy ấy. Vì vậy, nàng cơ bản đã sớm thành quen, chỉ là hiện tại, nàng cảm thấy mùi hương trên người kẻ không rõ mặt, không rõ tuổi, thậm chí... không rõ giới tính trước mặt càng nồng đậm, nồng đậm đến mức khiến người ta muốn buồn nôn.
Khâu Lục có chút tê da đầu, khẽ dịch chân về sau, "Cái kia... ngươi... ngươi bây giờ đang nhìn chằm chằm ta sao?"
Minh Ngọc Xuyên không nói gì, đôi mắt vẫn không chớp nhìn nàng.
Cái cảm giác da đầu tê dại vì bị nhìn chằm chằm không hề biến mất.
Giống như chính mình trở thành một loài động vật kỳ lạ nào đó, bị đối phương chăm chú quan sát, cảm giác này thật đáng sợ.
Khâu Lục dứt khoát căng da đầu, hơi quay lưng lại, bắt đầu dùng chiếc xiên tre trong tay đào đất.
Trong tiềm thức nàng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, trong đầu tràn ngập ý nghĩ trốn chạy, chóp mũi cũng ướt đẫm mồ hôi.
Đối phương lại chậm chạp không động đậy, ánh mắt sắc như kim châm dừng trên gáy nàng.
Khâu Lục vừa chuẩn bị bỏ con cá vàng vào hố đất vừa đào xong, phía sau, mùi hoa tịch mai lại áp sát nàng.
"Đào sâu thêm một chút nữa."