Khâu Lục nâng bát canh lạnh loãng từng bước cẩn trọng đặt lên bàn gỗ mục, bàn tay khẽ run khiến bát sứ sứt mẻ bên miệng khua nhẹ một tiếng. Nàng nghiêng người né tránh, sợ vô ý làm đổ chút nước canh ít ỏi ấy, rồi cúi đầu chậm rãi nhấp vài ngụm như sợ dùng sức sẽ làm tan đi vị nhạt nhẽo cuối cùng trong bát.

Bên cạnh có một tiểu oa nhi gầy gò giống con khỉ con, đôi mắt đen tròn long lanh nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt trừng to kia có mấy phần đáng thương vài phần tò mò. Khâu Lục từng cho rằng lời ví von "mắt trừng như chuông đồng" là khoa trương, nào ngờ từ khi đến nơi này mới thấy thực chẳng sai chút nào.

Đứa trẻ mút ngón tay cáu bẩn, nước dãi không ngừng rỉ ra. Thấy Khâu Lục chỉ mải mê uống một mình, chẳng chia cho mình một giọt bèn bĩu môi trực khóc. Nước mắt lưng tròng song vẫn cố nén không bật khóc thành tiếng.

“Ai nha, đừng có nhìn chằm chằm vào chén canh của Lục Nô nữa” một nữ nô mặc áo vá rách bồng tiểu oa nhi từ ghế lên, cố tình ôm đi xa vài bước rồi mới cất lời nhưng nhà cửa chật hẹp, tiếng nói vẫn lọt rõ vào tai Khâu Lục. “Lục Nô sắp bị bán rồi, sau này con còn chẳng gặp lại được nàng đâu, đáng thương biết mấy.”

“Hở?” Tiểu oa nhi dường như hiểu được phần nào ý nghĩa của hai chữ “bị bán” lại chẳng rõ rốt cuộc là bị bán đi đâu. Chỉ biết một khi bị bán người ấy sẽ chẳng còn thấy tăm hơi. “Lục Nô… sẽ không có nữa ạ?”

“Phải, sẽ không có nữa,” nữ nô buông lời nhẹ nhàng, giọng nói lại chứa mấy phần than thở đã thành quen “Hôm nay nếu không bán được, thì sẽ bị đưa đi, đến cái nơi mà sống cũng chẳng khác gì ch·ết, cho nên con đừng giành chén canh hoàng tuyền của nàng.”

“A! Vậy là Lục Nô sắp ch·ết hả?” Tiểu oa nhi hét lên một tiếng thê lương.

“Cũng gần như vậy… Ai, sau này ngươi không còn gặp lại nàng nữa đâu, lúc này thì nên nhường nàng một chút đi.”

Khâu Lục: ……

Khâu Lục lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế gỗ ọp ẹp, đầu óc mơ màng, tay nâng bát nước cơm lạnh lẽo. Bên trong lơ thơ vài hạt gạo nấu nhừ, chẳng khác nào nước lã. Trong lòng nàng một nỗi chua xót nghẹn ứ, lan tỏa như thứ chất lỏng nhạt nhẽo kia lạnh lẽo thấm vào từng thớ thịt. 

Tính đến nay, Khâu Lục đã đến thế giới này được nửa tháng.

Lúc vừa mở mắt ra còn chưa kịp thở, nàng liền biết mình đã xuyên rồi. Còn tưởng ông trời ban cho một cơ hội sống lại, nàng còn đang mơ màng mộng tưởng viễn vông nào ngờ vừa nhấc chân bước ra khỏi cửa, một roi xé gió quật tới suýt nữa làm bay cái đầu.

“Ngươi chạy cái gì!”

Ngày đầu tiên đặt chân đến đây nàng lĩnh trọn một trận đòn. Nằm sấp trên chiếc đệm rách, đau đến mức không thốt nên lời, Khâu Lục mới thật sự tỉnh ngộ, thực sự là xuyên thật rồi.

Kiếp trước nàng vốn đã nghèo mạt rệp. Xuyên đến đây vẫn là nghèo. Nhưng không chỉ đơn giản là nghèo mà là loại tận cùng của đáy xã hội, là kẻ thấp hèn nhất trong những người nghèo, nghèo khổ nối đời, nô lệ sinh ra nô lệ!

Khâu Lục: Con mẹ nó, muốn ch·ết quách cho xong!

Nàng không cách nào tiếp nhận hiện thực tàn nhẫn này. Đời trước còn chưa kịp bắt đầu đã bị hủy hoại, đời này trực tiếp rơi vào địa ngục.

Nửa tháng trôi qua, nàng ôm lấy trái tim rách nát của mình bị người ta bắt nhét vào một đoàn nô lệ bị đem đi rao bán khắp nơi. Cùng đi với đám người còn có bọn Phiến Nô, chuyên mua bán thân thể con người như một món hàng hóa.

Mỗi lần đến một chợ phiên, tiểu nhị lại khua chiêng gõ trống bắt bọn họ phải biểu diễn tạp kỹ để mưu cầu người mua ngó đến. Các nô lệ mỗi người thi triển một môn bản lĩnh có người múa kiếm, có người tung hứng, có kẻ ca hát nhảy múa… 

Còn Khâu Lục? Cái gì nàng cũng không biết. Người đen gầy, lại không đẹp. Chỉ có đôi mắt mở to tròn xoe, quỳ gối nơi góc tối, không kiêu ngạo cũng không lấy lòng.

Tiểu nhị rảnh rỗi liền cho nàng một chùy. Thấy nàng còn dám trừng mắt nhìn lại hắn lại cho nàng thêm một chùy nữa.

Muốn ch·ết!

Hủy diệt đi, ông trời ơi, ta hận ngươi!

Có lẽ là nàng "thành tâm" cầu khẩn khiến trời cao cảm động.

Cho nên... ông trời thật sự muốn nàng chết không có chỗ chôn.

Vài ngày trước, Khâu Lục đổ bệnh.

Chẳng qua là sốt nhẹ, không đáng ngại. Đời trước, nàng từng ăn nhầm đồ hỏng, chẳng có tiền đi bệnh viện cũng tự mình nằm trong căn nhà trọ cũ nát mà qua khỏi. 

Nhưng ở nơi này… chỉ một trận sốt cũng đủ khiến người ta phán tử hình.

Ai nấy đều nói nàng sắp chết. Lúc đầu Khâu Lục còn không hiểu, cảm cúm thôi thì làm sao mà chết được? Cho đến ngày hôm sau, chưa kịp nghỉ ngơi, Phiến Nô lại lôi các nàng dậy từ lúc trời chưa sáng bắt tiếp tục lết đi dọc các ngõ chợ.

Chính lúc đó, lần đầu tiên Khâu Lục thật sự để tâm nhìn kỹ những người ở bên cạnh mình — những kẻ mà nàng trước nay vốn chẳng thèm để ý đến.

Những tiểu nô lệ cùng nàng bị giam giữ kẻ thì cụt chân, người thì thân mình nổi đầy lở loét, có đứa lại răng sún lởm chởm, gương mặt loang lổ chẳng còn hình dáng ban đầu. 

Nhưng dẫu thân thể tàn tạ đến đâu chúng vẫn gắng gượng mà bò, mà lết mà cười. Chặt đứt chân thì nằm sấp mà đi, mặt nổi phồng thì vẫn vung tay múa chân, thiếu răng cũng cười thật to… Tất cả đều liều mạng diễn trò, cố tỏ ra còn sức sống như thể chỉ cần còn cười được, là còn có thể sống tiếp.

Khâu Lục chỉ lặng lẽ nhìn họ, ánh mắt trầm tĩnh. Dù bị đánh, bị chửi nàng vẫn không động đậy.

Phiến Nô từng định đem nàng bán thẳng vào kỹ phường nhưng bị một tiểu nhị bên cạnh ngăn lại: “Gầy như vậy, còn chưa 'ra dáng', bán không được giá đâu. Để lại chờ thêm ít ngày, vỗ béo rồi tính.”

Phiến Nô hận nhất cái bộ dạng "lợn ch·ết không sợ nước sôi" của Khâu Lục. MMắng nàng, nàng chẳng nhớ; đánh nàng, nàng chẳng sợ. Nhỏ thó đen nhẻm, gầy gò lại dám ngẩng cổ trừng người, ánh mắt như có gai chẳng biết sống chết.

Ngón tay Phiến Nô dí mạnh vào trán Khâu Lục, dí đến mức chính tay mình cũng đa, càng nhìn càng ghét:

Ngày mai ta đích thân dẫn cái khúc gỗ nhà ngươi ra ngoài một chuyến! Cho ngươi nửa canh giờ, bán được thì coi như Phật tổ phù hộ cái tượng gỗ nhà ngươi, không bán được, sau này thành cái thứ rách nát cho ngàn người cưỡi vạn người giày, cũng là mệnh ngươi đáng thế!”

Khâu Lục lười biếng chẳng buồn đáp lời, trợn trắng mắt nhìn Phiến Nô khiến ả ta tức đến nghiến răng ken két.

Không biết có phải vì đêm qua nàng tỏ ra quá kiêu ngạo, nên hôm nay bị trừng phạt cả ngày chỉ được ăn một bát nước cơm lạnh như nước lã?

Ai, sớm biết thế thì lúc đó nên làm bộ khóc nức nở, lớn tiếng gọi một câu “Cảm ơn tỷ tỷ!”, biết đâu đổi được lòng trắc ẩn của Phiến Nô, ban cho nàng một bát cơm gà hầm nấm.

Mà nghĩ lại, thời đại này... làm gì có gà hầm nấm?

Trời chạng vạng. Phiến Nô dắt theo đám tiểu nô không bán được quay về, bóng chiều loang lổ kéo dài sau lưng nàng. Vừa vào đến cửa, chưa kịp nghỉ hơi, đã vội vã bước thẳng đến chỗ Khâu Lục như sợ để nàng lại thêm chút nữa sẽ sinh thêm phiền.

Phiến Nô quăng một cuộn dây, quỳ xuống cột chặt cổ tay Khâu Lục bằng vài vòng thừng đơn sơ.

Tay chân nàng thuần thục đến lạnh lẽo, không thèm nhìn lấy một cái. Chỉ muốn sớm trói lại, sớm dứt nợ.

Mà Khâu Lục giờ đây dù có muốn làm bộ lấy lòng cũng đã muộn rồi.

Ai…

Khâu Lục bưng chén nước cơm nguội bước đến trước mặt tiểu hài tử đang nín khóc. Từ khi Phiến Nô trở về đứa nhỏ ấy vẫn không dám hé răng, chỉ rụt người run rẩy như một con mèo ướt mưa, ánh mắt đáng thương không dám ngẩng. 

Khâu Lục khẽ thở dài, đem chén nước cơm gần như còn nguyên chưa uống mấy ngụm nhẹ nhàng đặt xuống đất trước mặt nó.

Nàng phất tay với đứa nhỏ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trấn an rồi quay người lặng lẽ đi theo sau lưng Phiến Nô ra khỏi cửa.

Đôi giày rơm trên chân nàng đã sớm rách nát, cả đoạn đường gần như đi chân trần trên đất bụi bặm. Phía chân trời, ánh chiều đỏ rực như máu lan dài trên từng mái nhà từng lối ngõ. Khâu Lục ngẩng đầu nhìn trời thỉnh thoảng khe khẽ ngân nga một khúc hát xưa không ai nghe hiểu, lại dịu dàng đến kỳ lạ.

Phiến Nô quay đầu nhìn nàng mấy lần, ánh mắt đầy khinh bỉ như đang cười nàng điên rồi.

Khâu Lục chẳng buồn để tâm.

Cuộc đời thứ hai này sắp kết thúc rồi.  Ấn tượng duy nhất còn sót lại, ngoài nỗi thống khổ còn hơn cả kiếp trước, chính là bầu trời thời đại này thật sự rất đẹp, đẹp đến nao lòng.

Phiến Nô dẫn nàng đến khu chợ lớn lúc này người đã thưa, hàng quán bắt đầu thu dọn. Phiến Nô bảo nàng quỳ xuống như những lần trước nhưng Khâu Lục làm như không nghe thấy, thản nhiên ngồi lên chiếc ghế gấp cũ của Phiến Nô từ trong tay áo lấy ra một nắm hạt dưa bắt đầu thong thả nhai.

Phiến Nô: ?

Đôi mắt già lập tức trợn tròn như chuông đồng, như thể nhìn thấy quỷ giữa ban ngày:

 “Ngươi làm gì đó?!”

Khâu Lục nhổ vỏ hạt dưa, âm thanh vang rõ hơn cả những tiểu nô khác đang cúi đầu rên rỉ:

 “Cắn hạt dưa.”

Phiến Nô: ?

“Hạt dưa từ đâu ra?”

“Sáng nay từ phòng ngươi lấy.”

“Ngươi không muốn sống nữa à?!”

Khâu Lục ngẩng đầu, thấy Phiến Nô giơ roi định đánh, liền nhả nốt hạt dưa trong miệng thản nhiên đáp:

 “Dù sao vào kỹ phường cũng sống chẳng được bao lâu. Nửa canh giờ cuối cùng ngươi cũng không cho ta hưởng thụ? Đến lúc đó ta chết rồi hóa quỷ cũng sẽ đêm đêm tìm ngươi tính sổ.”

Phiến Nô làm nhiều chuyện trái lương tâm, nào có sợ quỷ. Nhưng thấy con bé này rõ ràng lớn lên thật thà, lại ngồi trên ghế gấp với vẻ ngang bướng, sắc mặt khó coi vô cùng đành hạ roi xuống, nhổ nước bọt về phía Khâu Lục.

Ả không sợ những con quỷ khác, bởi vì chúng đều bất lực, đã ch·ết thì cũng chỉ là kẻ yếu. Còn Khâu Lục nó là một kẻ cứng đầu ch·ết rồi cũng chưa chắc đã để yên cho người khác.

 “Ngươi... cứ chờ mà xem kết cục của ngươi đi!”

Phiến Nô kỳ thật cũng chẳng định thu sạp sớm. Ghế gấp còn mang ra rồi, tay không quay về thì chẳng khác nào tự nhận lỗ vốn. 

Ả đi sang quán đối diện mua hai gói điểm tâm thơm ngào ngạt, lại vì mùa đông sắp đến mà mua thêm một đôi giày đế dày cùng tấm chăn mỏng rách mép. Vốn định mua nửa gánh gạo, nhưng giá gạo hôm nay đắt đỏ kinh người, nghĩ rồi lại thôi. 

Xách đống đồ về miệng còn không ngừng oán trách trời đất.

Khâu Lục ngồi trên ghế gấp mới vừa nhai xong hạt dưa, thoải mái đến mức giống như đang ngắm trăng giữa sân nhà:

“Tỷ tỷ tốt bụng, ta cũng muốn ăn cho ta một cái đi. Sau này xuống âm phủ gặp Diêm Vương, ta nhất định sẽ nói tốt vài câu cho tỷ.”

Phiến Nô cười lạnh:

“Ta chẳng dám dùng lời ngon ngọt của ngươi đâu. Cái thứ dơ bẩn như ngươi muốn gặp Diêm Vương cũng khó.”

Nàng ta vừa nói vừa thản nhiên cầm điểm tâm ăn hết, để lại nửa cái cuối cùng mới cố ý ăn chậm, nhai kỹ. Khâu Lục đang bệnh, bụng đói lắm chỉ có thể nhìn nàng ăn đến ngón tay cũng bóng mỡ. Phiến Nô vỗ tay phủi vụn, cười nói:

 “Lục Nô a, xem ra ngươi số định là như vậy rồi. Được rồi, đi thôi.”

Kỳ thực lúc ấy còn chưa đến nửa canh giờ. Trời cũng chưa tối hẳn.

Hôm nay gió lớn, vốn dĩ giờ này trên đường đã ít người, lại thêm gió mạnh thỉnh thoảng thổi tới, trên đường gần như chẳng còn bóng người qua lại. Hai bên đường, các tiểu thương đã sớm dọn hàng, chỉ còn lại Phiến Nô đắc ý vênh váo và Khâu Lục.

Khâu Lục nhẹ nhàng chớp đôi mắt to tròn, thu lại ghế gấp đi theo sau Phiến Nô, chẳng nói lời nào. Phiến Nô thấy nàng ngoan ngoãn khác thường, không buộc dây cũng không hề đề phòng.

Nang đang cúi đầu nhưng mắt thì chằm chằm nhìn vào cái ót của Phiến Nô.

Lúc rời nhà, nàng đã thấy vạt áo Phiến Nô cộm lên một túi tiền cả đoạn đường đều giấu giấu diếm diếm. Mấy thứ vừa mua: điểm tâm, giày mùa đông, chăn mỏng... đều lấy từ túi đó. Vừa rồi Phiến Nô còn lẩm bẩm rằng nửa gánh gạo có thể mua được hai cái nàng.

Tính sơ sơ, số bạc còn dư lại cũng không ít.

Tiểu cô nương gầy yếu, mặt mũi lấm lem ánh mắt sáng trong đêm như ánh tuyết lạnh. Ngón tay gầy guộc nắm lấy ghế gấp, run rẩy giơ lên khỏi đỉnh đầu.

Không sợ.

Không sợ.

Người này làm nhiều chuyện trái lương tâm như vậy…

Không sợ...!

Khâu Lục cắn chặt răng, toàn thân phát run, đột nhiên vung ghế gấp nhắm thẳng vào gáy Phiến Nô!

Ngay lúc đó, sau lưng chợt vang lên một tiếng huýt sáo dài, xé gió mà đến.

“Choang!”

Ghế gấp rơi khỏi tay, rầm một tiếng nặng nề.

“Ai da!”

Phiến Nô giật bắn mình, quay đầu nhìn thấy Khâu Lục đứng im không nhúc nhích liền đá một cái rồi mắng:

 “Ngươi dọa ta muốn chết! Đồ vụng về vô dụng!”

Mắng thì mắng, mắt lại theo bản năng ngẩng lên.

Một chiếc xe ngựa xa hoa từ con ngõ nhỏ chầm chậm tiến lại. Mành xe dệt bằng lụa mỏng, viền tứ giác khảm ngọc trai bên dưới là thân mã cao lớn như thú thần trời ban. Phiến Nô lập tức quỳ sụp xuống, kéo Khâu Lục theo đầu dán sát mặt đất.

Nô lệ gặp quý nhân như cát bụi trước giày.

Chẳng ngờ, xe ngựa lại dừng ngay trước mặt hai kẻ quỳ rạp dưới đất.

Khâu Lục cắn chặt răng, ánh mắt vẫn dán chặt xuống đất. Nhưng dư quang thấy rõ cái ghế gấp ngã chỏng chơ, chẳng nhẽ bị nhìn thấy.

Bị nhìn thấy rồi.

Đã bị thấy nàng cũng chẳng cần tiếp tục giả vờ hèn hạ.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt tròn to kiêu ngạo như không ai bằng nhìn thẳng vào chiếc mành xe đang buông.

Bên cạnh, Phiến Nô nhận ra động tác của nàng, kinh ngạc tột độ.

Trong chiếc màn xe vải bố, chợt vang lên tiếng cười khẽ của một người đàn ông.

“Thật là một kẻ gan dạ lớn mật, mang trong mình cốt cách phản nghịch,” một thanh âm như tiếng ngọc chạm nhau vang lên khi một lưỡi dao vàng đẩy nhẹ màn xe. Một thanh niên đầu đội kim ngọc quan, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt thon dài cong cong, tựa như một con hổ mang mặt cười nham hiểm khó đoán, trong đêm tối khiến người ta lạnh lẽo đến tận xương tủy.

“Vừa rồi ngươi cầm cái ghế gấp kia định làm gì vậy?”

Làm sao bây giờ?

Nói thật?

Hay là nói dối?

Một giọt mưa rơi xuống đỉnh đầu.

Khâu Lục cứng đờ quỳ một lát, mới nhận ra đó là một giọt mồ hôi lạnh.

Nàng hơi rũ mắt xuống, rồi lại ngước nhìn, dùng giọng nói run rẩy đã hơi biến dạng nhưng đanh thép nói: “Ta muốn gi·ết ả.”

~~~~

Đặt gạch truyện mới, nào xong Bạc tình sẽ lên tiếp em này nhá:>>>>

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play