Tốt thật, lại muốn sai khiến người cơ…

Khâu Lục cầm xiên tre, lặng lẽ tiếp tục đào đất.

Trong bóng đêm thăm thẳm, đôi mắt người kia tựa hồ có thần dị, không chút ánh sáng vẫn tỏ tường mọi vật.

“Đào sâu thêm chút nữa.”
Giọng người ấy nhẹ nhàng vang lên.

Khâu Lục lại cặm cụi đào hồi lâu.

“Vẫn chưa đủ sâu.”

Khâu Lục nhíu mày, vẻ khó chịu lộ rõ: “Đủ rồi đấy, chỉ là chôn con cá vàng thôi mà.”

“Không được.”

“Vậy sao ngươi không tự mình động thủ?” Khâu Lục buông lời hờn dỗi, vứt xiên tre xuống đất.

Đối phương lại không đáp.

Trong màn đêm tịch mịch, Khâu Lục cảm nhận rõ ràng ánh mắt hắn, xuyên qua bóng tối, mang theo oán giận như đóng đinh vào khuôn mặt nàng.

Nàng có thể cảm được cảm xúc của hắn.

Lần đầu gặp, từ người hắn toát ra một nỗi bi thương rất thật. Rồi sau đó là sự hứng thú sâu sắc. 

Và đến bây giờ…

Là oán trách, là tủi thân.

Khâu Lục khẽ mím môi, cúi đầu nhặt lại xiên tre, lặng lẽ đào thêm vài nhát nữa. Ánh mắt ấy vẫn dõi theo nàng, khiến nàng không nhịn được mà ngẩng lên, quát:

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào hả?”

Trong bóng tối, một tiếng thở nhẹ mang theo tiếng nghẹn ngào vang lên khe khẽ.

Khâu Lục: …

Khóc sao?

Nàng luống cuống buông xiên tre, bước lại gần:
“Ngươi làm gì vậy? Sao lại khóc?”

“Ta cứ nghĩ… ngươi không giống những người từng ức hiếp ta…”

“Những kẻ ức hiếp ngươi?”

Khâu Lục vốn là người trọng nghĩa, trời sinh đã có lòng bảo vệ kẻ yếu. Nàng chỉ không thích bị sai khiến nên mới tỏ ra không kiên nhẫn, nào ngờ khiến người khác tổn thương như vậy. Nhất thời tay chân lóng ngóng, nàng định vươn tay ra an ủi vừa chạm vào làn da lạnh lẽo kia thì đã bị hất ra.

“Bẩn, đừng chạm vào ta.”

Khâu Lục: …

Khâu Lục ngồi xổm trước mặt hắn, trầm mặc chốc lát rồi hỏi:

“Có rất nhiều người bắt nạt ngươi sao?”

“Ừm.”
Chỉ một tiếng đáp nhẹ, lại mang theo một luồng tủi thân nghẹn ngào như sóng tràn về phía nàng.

“Rất nhiều người… đều mong ta tìm đến cái chết, ức hiếp ta… Ta nuôi vài con cá vàng, cũng có kẻ… nửa đêm ném đá vào hồ cá… Thật quá đáng…”

“Ngươi…”
Nhìn bộ quần áo cũ rách, nhơ nhớp trên người mình Khâu Lục khẽ thở dài. Nàng tùy tiện lau tay lên vạt áo, rồi lấy ra một chiếc khăn tay còn sạch sẽ, đưa tới.

“Đừng khóc nữa.”
Nàng giơ tay ra phía hắn, trong màn đêm chỉ có thể lần theo thanh âm mà đoán phương hướng.
“Nghe giọng thì ngươi là nam tử, đúng không? Vậy thì phải kiên cường lên, nhẫn nhịn một chút… sau này mới có thể báo thù.”

Một lúc sau, nàng cảm nhận được chiếc khăn tay trong tay mình bị người kia nhẹ nhàng đón lấy.

“Ta không thể báo thù.”
Hắn khẽ nói, giọng yếu ớt như gió thoảng, “Ta là kẻ tàn phế… ai cũng có thể ức hiếp ta…”

“A? Xin lỗi… ta không biết…”

Khâu Lục lập tức trở nên bối rối.

Trong đám nô lệ vốn dĩ có không ít người tàn tật, chỉ là từ khi đến Kim Vân Đài, Khâu Lục chưa từng gặp qua nô lệ nào mang khiếm khuyết trên cơ thể.

Có thể là… hắn đã bị bỏ lại nơi này đã lâu, một kẻ không hoàn chỉnh giữa những bình thường, mãi mãi trở thành trò cười và mục tiêu để người khác giẫm đạp.

Thật đáng thương.

“Ngươi tên là gì?”
Khâu Lục khẽ nghiêng người lại gần, ánh mắt mang theo chút chân thành khó gặp, “Thể lực ta rất tốt. Chờ ta dưỡng lành thân thể, ta sẽ bảo hộ ngươi, được không?”

Minh Ngọc Xuyên hơi ngẩn người, giọt lệ còn đọng trong khóe mắt chưa kịp khô.

Chiếc khăn tay bẩn mà hắn khi nãy nhận từ nàng vốn đã ném xuống đất. Lúc này, hắn khẽ nâng mắt lên, đôi con ngươi đen nhánh không hề chớp, nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt.

Nàng gầy yếu như vậy, thoạt nhìn có chút… ngu ngốc.

Vốn dĩ, hắn muốn ép nàng đào hố đến tận khi nào hắn có thể đem cả nàng cùng hai con cá vàng chôn xuống đất. 

Cùng nhau.

Con ngươi hắn khẽ chuyển động, lát sau lại dừng lại trên gương mặt nàng. Hắn nhẹ nhàng đưa ngón tay lên cắn, móng tay rơi vào giữa răng môi, ánh mắt như dán chặt không rời.

“Muốn bảo hộ ta sao…”
hắn cắn đầu ngón tay, khóe môi nhợt nhạt khẽ cong lên. Khâu Lục trong bóng tối không nhìn rõ, chỉ cảm thấy gương mặt tái nhợt của hắn chợt nở một nụ cười âm u đến đáng sợ, nhuốm bệnh lại như tà khí thầm lặng lan tràn.
“Thật sao?”

“Thật mà.”
Khâu Lục gật đầu chắc chắn. Nàng trước kia vốn thường hay bảo vệ những kẻ yếu thế, thấy người yếu bị ức hiếp, nàng luôn không thể làm ngơ, “Sau này ta khỏe lại nhất định sẽ bảo vệ ngươi, cho nên đừng khóc nữa, được không?”

“Bỏ cá vàng xuống đi.”

Giọng hắn lạnh như nước giếng, không còn chút nức nở nào. Bình tĩnh đến lạ thường, khiến người ta không khỏi rùng mình.

“Hả?”

Chủ đề đột ngột chuyển hướng khiến Khâu Lục ngẩn người, nàng chớp mắt khó hiểu.

Rõ ràng vừa nãy hắn còn không ngừng bảo nàng đào sâu hơn nữa, sao bây giờ lại đột nhiên muốn thả cá vàng?

Dù lòng có chút nghi hoặc, Khâu Lục vẫn đem xác cá vàng bỏ vào hố.

Vốn tưởng sẽ nhẹ nhàng, nào ngờ con cá chết kia đã mềm nhũn, dính bết, chẳng khác nào nắm một nhúm thịt băm nhầy nhụa, thậm chí có phần ghê tởm., khiến nàng rùng mình. 

Mất một hồi lâu nàng mới miễn cưỡng vứt được hết đám tàn dư ướt át ấy xuống hố rồi lấp đất lại.

Chiếc khăn tay mà A Ân trước đó đưa tặng nàng, nàng đã dùng để lau cho hắn. Giờ chỉ còn vạt áo rách bẩn trên người mà miễn cưỡng chùi tay.

Vừa đứng dậy định mò mẫm trong bóng tối tìm đến gói hành lý đựng chăn đệm, còn chưa kịp rời bước đã cảm thấy vạt áo bị kéo nhẹ một cái, cả thân thể nàng nghiêng về phía sau theo đà bị giữ lại.

“Ngươi định đi đâu?”

Thanh âm đối phương khẽ khàng, yếu ớt như tan vào bóng đêm, mang theo một vẻ dò hỏi.

Cảm giác bị lệ thuộc này khiến Khâu Lục theo bản năng dừng bước.

“Ta đi tìm tay nải của ta.”

 

Minh Ngọc Xuyên đảo mắt nhìn quanh, chẳng bao xa, quả thật có một cái tay nải cũ bẩn nằm lăn lóc trên mặt đất. Một đống rách nát, chẳng có giá trị gì vậy mà lại khiến nàng quay lại tìm?

“Ngươi muốn chạy trốn?”

Một câu này đột ngột vang lên, khiến lòng Khâu Lục chợt lạnh. Một thứ cảm giác khó gọi tên dâng lên trong bóng tối, như thể là chán ghét, lại như là áp lực càng như một loại cảnh giác phức tạp không nói thành lời.

“Không, ta không có muốn trốn.”
Nàng vội giải thích, “Ta chỉ muốn tìm chỗ ở mới để ở lại.”

“Chỗ ở mới?”
Giọng hắn như có chút nghi hoặc.

Nô lệ mà cũng có nơi ở riêng sao?

Hắn không nhớ rõ. Nhưng hình như… Phong Sung từng an bài qua điều đó. Có lẽ vậy.

Minh Ngọc Xuyên chăm chú nhìn thiếu nữ nhỏ gầy trước mắt. Bộ y phục trên người nàng vừa cũ vừa rách, dáng người thì gầy đến đáng thương, như con mèo hoang ven đường từng bị người ta đá đuổi. 

Ấy vậy mà đôi mắt lại tròn to, ánh lên thứ ánh sáng kỳ lạ giữa màn đêm, khiến người ta không thể rời mắt.

Hắn bỗng bật cười, tiếng cười không lớn mang theo một thứ hứng thú khó lường.

“Ta hiểu rồi, có phải ngươi cũng bị ức hiếp không?”

Khâu Lục cảm nhận đầu ngón tay đang túm lấy vạt áo mình khẽ khàng lay nhẹ, như đang do dự, như lại đang trêu chọc.

Nàng hơi mím môi, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Lật Nô suốt ngày châm chọc, mỉa mai không ngớt.

“Coi như thế đi.”
Nàng đáp hời hợt.

“Chắc chắn là đúng rồi?”

Khâu Lục chợt có cảm giác đối phương đứng lên. Dù mắt nàng không thể thấy gì trong màn đêm đặc quánh, nhưng lại cảm thấy hắn dường như cao hơn nàng rất nhiều. Trong bóng tối không ánh sáng, thân ảnh hắn lại khiến nàng cảm thấy áp lực tựa như có rắn độc nào đang ẩn mình nơi tối tăm, lặng lẽ dõi theo.

Ý nghĩ ấy vụt qua khiến nàng lạnh sống lưng.

Giống như bị một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối rình mò.

Nàng giật mình bởi ý nghĩ thoáng qua trong đầu. Nàng sợ rắn nhất, không hiểu sao lại liên tưởng đến điều này từ một người yếu đuối và có phần đáng thương như hắn.

Từ trong bóng đêm, một bàn tay thon dài chợt vươn ra đầu ngón tay lạnh lẽo lại mang theo một mùi hương nồng nàn dìu dịu như mùi hoa đêm. Tay hắn nhẹ nhàng chạm lên làn da yếu ớt trước trán nàng, như đang vuốt ve một thứ gì đó vô cùng mềm mỏng.

Cảm giác thân mật quá mức này khiến Khâu Lục vô cùng khó chịu, hơn nữa không hiểu vì sao, nàng dường như cảm nhận được một niềm vui thích kỳ lạ từ người này.

Không đúng. Không phải niềm vui thuần khiết, mà là một kiểu thưởng thức lạnh lẽo, tựa như đang xem một sinh vật nhỏ bé vùng vẫy trong lòng bàn tay mình, mà mỉm cười thản nhiên.

Giống như… một con mèo đang đùa giỡn với con chuột.

Kỳ lạ khiến người ta phát lạnh.

“Bị ức hiếp, thật đáng thương, những người đó đều rất xấu, ta biết mà,” giọng hắn càng lúc càng gần, mùi hương nồng nàn từng đợt thấm vào, Khâu Lục cảm thấy hắn đang nhìn chằm chằm nàng trong bóng tối, “Ngươi và những người đó hình như không giống nhau lắm, trông ngốc nghếch như vậy, chắc hẳn vất vả lắm phải không?”

Khâu Lục nhíu chặt mày, lập tức gạt tay hắn ra.

Rốt cuộc người này là sao vậy?

Thật giống như một hố đen, đang lôi kéo người ta xuống vực sâu.

Khâu Lục có chút sợ hãi, nàng vội vàng xoay người muốn nhặt gói hành lý, nghe thấy người phía sau hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Khâu Lục không quay đầu, cất cao giọng:

“Liên quan gì đến ngươi?”

Nàng cúi người nhặt tay nải lên, mạnh tay phủi bụi bẩn bám trên đó. Vừa vỗ được hai cái, nàng chợt dựng tóc gáy, lập tức quay phắt đầu lại.

Bàn tay ngừng giữa không trung.

Có chuyện gì đó… không đúng.

Từ khi bước chân vào thế giới này, Khâu Lục vẫn luôn giữ một khả năng kỳ lạ, nàng có thể cảm nhận cảm xúc của người khác.

Từ Lật Nô, nàng cảm nhận được ác ý nồng đậm đến nghẹt thở, từ Phiến Nô, nàng thấu rõ sự chán ghét, sát ý lạnh lùng, nhưng chưa từng có khoảnh khắc nào, cảm xúc hiện tại lại mãnh liệt đến vậy.

Phảng phất máu trong huyết quản đều gào thét, thúc giục nàng bỏ chạy, đừng dại dột có bất kỳ hành động nào nữa.

Minh Ngọc Xuyên lặng lẽ đứng giữa bóng tối, dõi mắt nhìn thiếu nữ phía trước vừa cứng đờ, không nhúc nhích nổi.

Vạt áo đỏ tươi của hắn như máu loang trên nền đất, kéo dài lạnh lẽo đến rợn người.
Trong tay tái nhợt là một cây chủy thủ, đã từ sớm giấu kỹ dưới lớp tay áo.

Hắn nâng dao lên, hướng mũi nhọn về phía đầu nàng trong không trung, rồi lại hạ xuống, vạch một đường tưởng tượng trên cổ, cánh tay, đùi nàng.

Sau khi "cắt" xong, chỉ cần một cái bình lớn, đặt nàng vào trong phong kín.
Hắn không quá muốn nàng chết, giọng nàng thật vang, nhốt trong bình sẽ rất tiện, có thể trò chuyện cùng hắn.

Minh Ngọc Xuyên cười nhạt, vừa giơ tay định vẫy nàng, liền nghe thấy giọng nàng run rẩy:  “Ta… ta muốn đi tìm chỗ ở mới…”

Nụ cười trên gương mặt hắn dừng lại một thoáng. Hắn nghiêng đầu, khó hiểu hỏi lại:

“À? Vậy thì sao?”

Cơn lạnh lẽo vẫn không hề dịu đi.

Khâu Lục nắm chặt chiếc trâm cài giấu trong ngực.

 Huống hồ… nàng hiện giờ còn không nhìn thấy gì. Bóng tối vây lấy tứ phía, ép nàng đến không thể phân biệt hướng.

Khâu Lục cắn chặt môi dưới.

Nàng vững tin trực giác của mình không sai, trực giác ấy chưa từng lừa nàng.

Người này cho nàng cảm giác vô cùng bất an. Từ nãy đến giờ, cảm xúc hắn cứ thay đổi thất thường. Đến hiện tại, cảm giác ấy càng lúc càng dày đặc, khiến nàng không rét mà run.

Không có sát ý rõ ràng, nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy.

Hắn rốt cuộc muốn gì?

Làm sao bây giờ?
Nàng chẳng biết gì về hắn. Hoàn toàn mù mịt.

“Cho nên ngươi ——”
Giọng nói kia vẫn như cũ, kéo dài, nhẹ nhàng mà nguy hiểm như con dao lướt qua cổ.

Không biết có phải Khâu Lục tự đại không, nàng cảm thấy đối phương dường như rất khó chịu khi nàng đột nhiên muốn đi, hoặc là không để ý đến hắn.

Bất đắc dĩ, nàng hơi mím môi, miễn cưỡng mở lời:

“Ngươi muốn cùng ta đi tìm nơi ở mới không?” Khâu Lục khẽ mím môi, miễn cưỡng nói, “Mắt ta không nhìn thấy, ngươi có thể giúp ta không?”

Trong bóng tối, rất lâu sau vẫn không có tiếng đáp lại.

Nhưng ánh mắt đối phương lại như kim châm, ghim chặt vào mặt Khâu Lục.

“Ta là kẻ tàn phế, làm sao giúp được ngươi, ngươi cố ý cười nhạo ta.”

“Không có!” Khâu Lục vội vàng nói, người này sao lại thế này, hỉ nộ vô thường, thật khiến người ta sợ hãi, “Không phải ngươi có thể đi lại một chút sao? Ngươi, ngươi có thể chống ta, chúng ta cùng đi, được không?”

Cùng đi.

Cùng nhau.

Minh Ngọc Xuyên nhợt nhạt nhíu mày, suy tư cái từ mà hắn lần đầu tiên nghe được này, “Cùng nhau?”

“Đúng vậy, chúng ta cùng đi nhé?” Khâu Lục thật muốn khóc, chỉ hận mình tự tìm lấy một cái phiền toái lớn tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Minh Ngọc Xuyên đứng yên một lát, thu con dao găm giấu trong tay áo, “Lại đây.”

Khâu Lục đỡ hắn ngồi xuống bên cạnh cái ao trước, nghe lời hắn, giúp hắn tìm lại chiếc đèn lồng rơi trên đất.

Ngoài dự liệu của Khâu Lục.

Cán đèn lồng bằng gỗ này được chạm khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, hơn nữa chỉ riêng cán đèn thôi cũng đã rất nặng, còn phảng phất một mùi hương lạnh lẽo ngưng đọng trên tay nàng.

Khâu Lục lòng bàn tay theo bản năng vuốt ve cán đèn rõ ràng là vô cùng quý giá này, trong bóng tối, nàng khẽ nhíu mày.

Một chiếc đèn lồng quý giá như vậy.

“… Ở Kim Vân Đài, có thể đốt đèn lồng sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play