“Ta đã ban cho các ngươi được ngẩng đầu, cớ sao vẫn không chịu ngẩng?”
Lời lẽ lạnh lẽo khẽ vang lên khiến đám người kia kinh hoàng run rẩy, vội vàng chỉnh đốn dung nghi, ngẩng mặt nhìn lên.
Dương Kiều khẽ mỉm cười, lời nói thản nhiên mà thấm thía:
“Lần trước, điện hạ từng nói, đám nô lệ thấp hèn không xứng được ngẩng đầu nhìn người. A Kiều cũng cảm thấy có lý, bọn họ làm sao xứng tùy tiện chiêm ngưỡng dung nhan ngài? Vậy nên, thiếp thân mạo muội ban cho chúng một câu trước."
Khâu Lục đứng bên cạnh, trong lòng thầm kêu khổ. Lão cáo già Dương Kiều này rốt cuộc là vô tình quên hay từ đầu đã chẳng hề có ý định nói thật cho nàng hay sao?
Rõ ràng khi còn ở trong xe ngựa, hắn vừa mới trách nàng tóc tai bù xù còn đưa cho một cây trâm gỗ đầu nhọn.
Con cáo già đáng chết này… rõ ràng là cố ý đẩy nàng vào chốn hiểm nghèo.
Ánh mắt Khâu Lục khẽ liếc về phía người đối diện, chỉ thấy hắn chăm chú dõi theo từng cử động môi của Dương Kiều. Lão nô tỳ bên cạnh kính cẩn dâng lên một tờ giấy đã viết sẵn, hắn nhận lấy đọc lướt qua, rồi mới dời ánh mắt về phía Dương Kiều.
Khâu Lục không kìm được, vụng trộm liếc nhìn hắn thêm một lần nữa.
Lần đầu tiên thoáng thấy, nàng chỉ cảm thấy vẻ đẹp của hắn âm u đến đáng sợ. Đến khi nhìn rõ thân hình cao gầy, mảnh khảnh, nàng lại bất giác nghĩ hắn là một thiếu niên tuấn tú.
Mà giờ nhìn lại, dung mạo ấy… đường nét gương mặt hắn lại càng thêm phần non nớt, tựa như một thiếu niên mang vẻ đẹp phi giới tính, thoạt nhìn tuổi tác dường như chẳng hơn A Ân bao nhiêu.
“Ta… đã từng nói vậy sao?”
Giọng hắn nhẹ nhàng, mang theo âm điệu lãnh đạm. Đầu ngón tay trắng bệch buông lơi vài sợi tóc đen nhánh cử chỉ lười nhác mà vô tình.
“Nói rồi,” Dương Kiều gượng gạo đáp, sắc mặt có chút khó coi “Rõ ràng ngài đã nói.”
Thiếu niên đọc lướt qua tờ giấy vừa được trình lên.
"Dối trá."
Ngón tay hắn buông lỏng khỏi lọn tóc, nhẹ nhàng chỉ về phía Dương Kiều. Khâu Lục nhìn thấy người giảo hoạt kia giờ phút này lại bị ép lui về phía sau, suýt nữa vấp ngã bộ dáng chật vật đến buồn cười.
Nhưng nụ cười vừa dâng lên trong lòng nàng… lại nhanh chóng tắt lịm. Chỉ cảm thấy trống rỗng.
Thiếu niên kia… như một kẻ điên ngự trên đỉnh cao nhất, khiến người khác vừa kinh sợ vừa bất lực.
"A Kiều cho rằng ta dễ bị lừa gạt, nên mới dám thốt ra lời dối trá như vậy để gạt ta."
"Ta sao dám!"
Dương Kiều hiếm khi thất thố thốt bỗng dưng thốt lên một tiếng, rồi quỳ sụp xuống vội vã quỳ gối bò lên mấy bước, run rẩy nắm chặt vạt áo thêu mai đỏ sậm trên nền bạch y của thiếu niên kia.
“Điện hạ! Lần trước ngài quả thực có nói như vậy! Lần này là A Kiều tự tiện chủ trương, nhưng tuyệt đối không hề có ý khinh nhờn ngài! A Kiều chỉ là… chỉ là một lòng muốn thuận theo tâm ý ngài, làm ngài vui lòng mà thôi!”
Lão nô đã viết xong tờ giấy, cung kính đưa lên nhưng thiếu niên chỉ lười nhác liếc mắt, sau lại khẽ cười một tiếng, vươn tay đẩy nhẹ cánh tay lão nô cúi đầu nhìn Dương Kiều đang quỳ dưới chân.
“Ta chỉ đùa với ngươi thôi. Khi còn bé, ta và A Kiều chẳng phải thường xuyên trêu đùa nhau như vậy sao? Ta hiện giờ chỉ là một kẻ tàn phế, thân tàn ma dại, A Kiều cao quý là bậc trọng thần bên cạnh thiên tử, cớ sao lại quỳ ta?" Bàn tay tái nhợt của hắn khẽ chạm vào mái tóc Dương Kiều, dịu dàng như vuốt ve
"Ta nhớ rõ ta đã nói rồi, A Kiều đứng lên đi."
Dứt lời, hắn còn khẽ bật ra một tiếng cười nhẹ nhàng.
Khâu Lục: “…”
Đúng là có những lúc, kẻ điên đứng ở đỉnh cao lại là người đáng sợ nhất.
Ai mà không sợ kẻ điên chứ?
Nhưng Khâu Lục cảm thấy, đỉnh cao nhất của sự đáng sợ chính là loại kẻ điên tùy hứng này, so với những kẻ điên thông thường còn biết cách dày vò người khác hơn gấp bội.
Thật sự… quá xấu xa.
Không biết có phải vì ánh đèn lồng trong tay thiếu niên kia hay là vì câu nói cười lạnh nhạt ấy, mà nàng thấy Dương Kiều đổ mồ hôi lạnh, cả gương mặt đều khẽ run. Không biết là do tức giận hay do sợ hãi.
"Mệt mỏi quá," thiếu niên khẽ ngáp một tiếng, vẻ mặt lười biếng, "Phong Sung, những việc còn lại giao cho ngươi an bài."
Nói rồi hắn cúi đầu chỉnh lại vạt áo, không thèm nhìn ai thêm, xoay người một mình bước thẳng vào trong điện.
Khâu Lục dõi theo bóng hình cao gầy, mảnh khảnh của hắn khuất dần, tà áo đỏ sậm rủ xuống chạm đất, lay động theo từng bước đi. Mái tóc dài đen nhánh phấp phới theo gió đêm, khiến toàn thân hắn hiện ra vẻ trống trải đến lạ, như thể cả Kim Vân Đài rộng lớn này chỉ còn lại một mình hắn.
Trong tay chỉ có một chiếc đèn lồng nhỏ, ngọn lửa bên trong lay lắt, sáng yếu đến đáng thương. Hắn đi rất chậm, bước chân rõ ràng có chút lê trượt chân phải như kéo theo thân thể nặng nề mà không cách nào nâng lên trọn vẹn.
…. cả người, giống như một đóa bạch mai thấm máu, cô độc giữa đêm đông.
*
Kim Vân Đài rộng đến mức nhà cửa đếm không xuể.
Lão nô Phong Sung ngay cả đèn lồng dẫn đường cũng không thèm thắp, tối đen như mực. Tám nô bộc, nữ nhiều nam ít ai nấy đều mang vẻ sợ hãi, dọc đường chẳng dám hé răng nửa lời.
Mãi cho đến khi Khâu Lục bị phân vào cùng hai nam nô, trong một gian nhà nhỏ.
Khâu Lục: …
Nàng thật không còn gì để nói.
Trừng mắt nhìn lão nô kia bỏ đi nhanh như trốn nợ, nàng cũng không dám một mình mò mẫm trong đêm đen mù mịt để đuổi theo. Đứng ngoài cửa phòng, xoay vòng vài lượt mà chẳng biết nên làm gì. Đúng lúc đó, một nam nô tiến đến dùng vai húc mạnh nàng một cái.
Khâu Lục: ?
Nam nô ấy hạ giọng cười khẩy:
"Xem ngươi cái bộ dạng không chịu nổi cô đơn kia kìa, vội vội vàng vàng muốn tự mình dâng mình lên giường chủ nhân, coi chừng kẻo mất mạng đầu tiên đấy."
Đúng là một tên thái giám đáng ghét!
Trong bóng tối mịt mùng, Khâu Lục không nhìn rõ mặt mũi hắn ra sao, hắn cũng chẳng thấy rõ dung mạo nàng thế nào. Nhưng buổi chiều, nàng thoáng thấy đám nam nô nữ nô này đều có vẻ ngoài xinh đẹp, trang điểm cũng rất sạch sẽ. Chỉ tiếc trời tối quá, chẳng phân biệt được ai với ai.
Khâu Lục chẳng buồn để ý đến hắn. Nàng hiện tại thật sự muốn khóc mà không ra nước mắt. Thân thể nhỏ bé gầy gò của nguyên chủ lại gặp phải sự hiểu lầm kỳ quái này.
Nàng im lặng không một tiếng động, đến chiếc giường bên phải nằm xuống, kéo vội vạt áo che thân.
Chẳng rõ qua bao lâu, trong cơn mơ màng, nàng cảm giác phía sau có một làn hương nhè nhẹ phả tới gần. Khâu Lục cau mày, khó chịu xoay người lại dọa người phía sau giật mình nhảy dựng lên.
"Xin, xin lỗi, làm ngươi sợ rồi."
Là một gã nam nô khác trong phòng.
"Ngươi làm gì?"
Khâu Lục nhíu mày, giọng đầy cảnh giác.
Ánh trăng nhợt nhạt hắt vào, Khâu Lục mơ hồ thấy đôi mắt tròn xoe, ướt át của gã nam nô kia đang nhìn mình. Nhưng trời đen quá, nàng không dám chắc đó là thật hay chỉ là ảo giác.
“Ngươi… gọi là gì vậy?” Hắn hỏi nhỏ, giọng nói dịu dàng hoàn toàn không giống tên nam nô kiêu căng ban nãy. Âm điệu mềm mỏng thậm chí có chút rụt rè.
“Lạ thật,” hắn thì thào, “Ta đếm rõ rồi mà chỉ có ta với Lật Nô, sao lại dư ra một người như ngươi?”
Khâu Lục không trả lời.
Hắn cũng không lấy làm phiền, chỉ nhẹ giọng:
“Ta tên Tầm Nô, ngươi cứ gọi ta thế là được.”
Bên cạnh, Lật Nô đã nằm im tiếng ngáy khe khẽ vang lên.
Khâu Lục xoay người, mặt đối mặt nhìn Tầm Nô. Hắn giật mình, chớp chớp mắt như không ngờ nàng lại chăm chăm nhìn mình như vậy.
“Lão nô kia phân nhầm phòng rồi,” Khâu Lục thở ra một hơi, nói thẳng, “Ta là nữ.”
"Hô... ách..." Hắn nghẹn họng, nghiêng ngả trên giường ôm miệng ho sặc sụa, "Khụ khụ! Khụ khụ khụ!"
Khâu Lục thấy thế, vừa đưa tay định đập nhẹ lưng giúp hắn thuận khí thì đã bị hắn vội vàng giơ tay ngăn lại.
Tầm Nô vội vã lùi ra xa mấy bước, hai má đỏ bừng, bật dậy ngồi nghiêm chỉnh:
“Ngươi, ngươi là——”
Hắn mới nói được hai chữ, Khâu Lục đã bước tới gần hơn hắn hoảng hốt lùi lại thêm nữa.
“Ngươi nói nhỏ quá, ta không nghe rõ.” Khâu Lục nhíu mày, ngữ khí không kiên nhẫn nhưng cũng không mang ác ý.
“Cái này…”
Tầm Nô liếc mắt nhìn Lật Nô bên cạnh đang say ngủ, cuối cùng cũng mặc kệ, gật đầu cho nàng tiến lại gần.
Dưới ánh trăng yếu ớt, hắn cuối cùng cũng nhìn rõ dung mạo nàng, một tiểu nữ hài gầy gò thấp bé thân hình mỏng manh, chính là tiểu nữ nô chiều nay chủ nhân mang về. Khi đó Lật Nô còn run lẩy bẩy vì sợ nàng. Thật ra hắn cũng có chút sợ.
Không ngờ nàng lại bị phân nhầm tới chỗ này.
"Ngươi muốn nói gì?" Khâu Lục hỏi hắn.
Tầm Nô đã quên sạch những gì vừa định nói.
Hắn bối rối một lát, "Phân, phân sai rồi, vậy ngươi định làm thế nào? Bên này chỉ có Phong Sung và bà đầu bếp là hai lão nô, cơ bản là không thấy những người khác."
"Kim Vân Đài lớn như vậy, chỉ có hai lão nô thôi sao?"
"Ừ," Tầm Nô gật đầu, "Ta nghe chủ nhân nói như vậy."
Khâu Lục ngồi xếp bằng xuống. Tư thế tùy tiện này lại khiến Tầm Nô cảm thấy ngượng ngùng. Hắn luôn cảm thấy tiểu nữ nô này có gì đó kỳ lạ nhưng lại không hề đáng ghét.