Phiến Nô trừng mắt, bỗng “tạch” một tiếng đứng phắt dậy, vừa kinh hãi vừa phẫn nộ định tát mạnh vào mặt Khâu Lục!
Khâu Lục làm sao có thể như ả mong muốn? Chỉ là bao ngày không được ăn no một bữa cơm tử tế, thể lực đã chẳng còn bao nhiêu căn bản không phải đối thủ của Phiến Nô. Một cái tát trời giáng khiến đầu óc nàng choáng váng, miệng đầy vị tanh sắt.
Nàng nghiến răng hai cánh tay gầy gò như que củi vùng lên, nhào tới vung tay phản kích nhằm thẳng mặt Phiến Nô mà đánh.
“Tiện nô! Ngươi dám phản chủ?!”
Phiến Nô gào lên toan túm tóc nàng kéo xuống nhưng Khâu Lục lúc này như con sói bị dồn đến đường cùng, không thét không khóc, chỉ điên cuồng chống trả như dã thú.
Phiến Nô còn chưa kịp ra tay đã bị một tên thị vệ đeo đao bên cạnh dùng chân đạp ngã lăn.
“Ai u ——!”
Ngực Khâu Lục phập phồng dữ dội. Nàng bị tên thị vệ mặt lạnh túm tóc lôi xềnh xệch về phía xe ngựa như thể món giẻ rách. Hai tay gầy yếu không ngừng cào cấu lên tay hắn giống như con mèo hoang đang phát cuồng. Thị vệ rốt cuộc chịu hết nổi, một tay nhấc nàng lên ném xuống như ném củ khoai nóng bỏng tay.
Khâu Lục chống tay xuống đất, nàng không quỳ mà đứng thẳng, lồng ngực vẫn còn phập phồng, đôi mắt trừng trừng nhìn người trong xe ngựa.
Kẻ ngồi trong xe là một nam tử phú quý, khuôn diện tuấn tú như ngọc khóe môi khẽ cong, ánh mắt dài hẹp hơi mở lớn, như đang ngắm một món đồ chơi mới lạ. Hắn chợt cười khẽ, đưa lưỡi đao mảnh bên môi đáy mắt lóe lên tia giễu cợt.
“Thật là một con tiện nô mang đầy cốt phản nghịch! Ngươi dám gi·ết chủ nhân, ngươi muốn tạo phản sao?”
"Ả ta muốn gi·ết ta," Khâu Lục thở hổn hển, giọng khản đặc nhưng kiên quyết. “Đem ta ném vào kỹ phường hạ lưu kia, chẳng phải là ép ta một con đường chết? Ta vì sao không thể giết nàng?”
“Chủ nhân muốn làm gì ngươi, thân là nô lệ đều phải thuận theo,” hắn từ nãy đến giờ vẫn ung dung xem trò vui, đôi mắt hồ ly cong cong nửa cười nửa không. “Cho dù là bảo ngươi chết ngay tức khắc, ngươi cũng nên tự giác mà nhảy sông.”
Cái thứ lễ giáo phong kiến chết tiệt!
“Muốn nhảy thì ngươi nhảy, ta không nhảy.”
“Tiện nô!”
Tên thị vệ đeo đao giận dữ giơ tay muốn đánh, còn chưa kịp ra tay đã bị nam tử trong xe ngựa cười nhẹ “Ai ai” hai tiếng ngăn lại. Gã lập tức thu tay, ngoan ngoãn quỳ rạp xuống đất.
“Đem nô lệ này mang lên.”
Quý công tử kia khẽ nhếch môi cười, màn xe bằng vải a-mi-ăng chậm rãi buông xuống, ngăn cách ánh mắt thế gian. Khâu Lục vẫn ngây ra như phỗng chưa kịp phản ứng thì đã bị thị vệ nắm lấy tóc, lôi tới sau xe ném thẳng về phía mấy tên nô bộc sạch sẽ khác.
Da đầu Khâu Lục đau như muốn rách, thân thể vốn đang bệnh nặng liền choáng váng đến mức tai ù ong một tiếng. Phiến Nô thấy Khâu Lục vậy mà gặp được vận may lớn, vội vàng quỳ sụp xuống đất bò lết về phía xe ngựa, giọng lắp bắp van xin:
“Đại, đại nhân!”
Nàng chắp hai tay, run rẩy khấn vái không ngừng.
“Cho nàng ta nửa gánh gạo đi” nam tử trong xe chậm rãi nói, “Còn... đem nô lệ kia mang lên xe.”
Tên thị vệ đeo đao khựng lại một chút, ném nửa gánh gạo xuống đất, rồi túm lấy Khâu Lục xách người lên xe..
Trên xe ngựa sớm đã trải sẵn một tấm đệm dày.
Khâu Lục biết mình lúc này cả người dơ bẩn, bèn chỉ ngồi quỳ trên mép đệm hai tay khô gầy nắm chặt vào nhau, run nhè nhẹ.
Đối diện nàng là hai người.
Một người chính là vị quý công tử vừa rồi, ánh mắt hắn lười biếng lại giảo hoạt môi cười như không.
Người còn lại là một thiếu niên thanh tú tuổi chừng mười lăm mười sáu, tóc buộc cao sau đầu, dáng vẻ như ngọc khắc, trên tay mang một chiếc ngọc ban chỉ trong suốt vừa thoáng nhìn Khâu Lục đã cau mày, ghét bỏ nhăn mũi.
Khâu Lục lúc này đầu óc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Tình huống này... là sao?
Không lẽ…
Cái tình tiết quái lạ này khiến nàng không khỏi tưởng tượng miên man.
Nàng cố lục lọi trong ký ức về những cuốn tiểu thuyết mình từng đọc, có truyện nào nói về việc công lược Nhiếp Chính Vương, hay là công lược thiếu niên hắc liên hoa không? Nhưng nữ chủ ít ra cũng phải có sắc, có khí chất, đâu đến nỗi như nàng bây giờ, vừa gầy vừa dơ, vừa nhếch nhác.
Ngay cả làm nữ phụ cũng chưa đủ tiêu chuẩn nữa là!
Nàng cúi đầu, gương mặt gầy khô vì suy nghĩ mà có chút đờ đẫn đôi mắt to lại khiến vẻ ngoài thêm phần ngây ngô, chất phác.
Thiếu niên cau mày khinh khỉnh: “Con nô lệ này vừa nhìn đã biết là đồ ngốc, vị kia chắc chưa điên đến mức chọn một kẻ ngốc làm…”
Quý công tử chỉ cười khẽ, mắt hồ ly cong lên lười nhác:
“Phải ngây ngô chất phác một chút mới tốt,”
Thiếu niên cầm lưỡi dao đến gần, khẽ nâng cằm Khâu Lục lên để nhìn kỹ gương mặt nàng. Đôi mắt kia đen trắng phân minh, trong trẻo đến lạ. Ai có thể ngờ một hài tử trông trung thực, ngơ ngác như vậy lại là loại tiện nô dám ra tay với cả chủ tử?
“Vị kia mỹ mạo tuấn tú, thông minh lanh lợi, biết ca múa, dạng gì mà chưa từng thấy? Một con tiện nô trơ tráo lại mang đầy cốt phản nghịch như thế này đúng là của hiếm.” Hắn cười khẩy, ánh mắt lấp lóe.
Thiếu niên lang hừ lạnh một tiếng, vung tay áo hất một bao giấy xuống nền xe, liếc mắt nhìn Khâu Lục:
“Ngươi,” hắn dằn giọng, “giúp chúng ta giết một người. Chuyện thành, về sau sẽ không thiếu phần ngươi chỗ tốt.”
“Ấy, A Ân, đừng vội nói vậy.” Thanh niên cầm quạt cười cười, thân mình khẽ cong, đưa tay nhặt bao giấy, đặt nó xuống ngay bên cạnh Khâu Lục trên tấm đệm.
“Con nô lệ phản cốt này, càng sai khiến nó làm gì, nó càng không làm. Đợi lát nữa đến Kim Vân Đài…” Hắn dừng một chút, đáy mắt hiện ra tia âm u, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bao giấy, ngẩng đầu nhìn thẳng nàng “Kẻ điên kia tra tấn người có thể nói là trăm phương ngàn kế, con nô lệ phản cốt này sao có thể không chịu khổ?”
“Người khác muốn giết ngươi, ngươi liền giết người. Đúng chứ?”
Nụ cười của hắn dần trở nên tà mị, “Vậy thì sau này nên học cách tự cứu mình. Nếu ngươi có thể tiễn kẻ kia về chầu trời” hắn cầm khăn tay, thong thả đặt bao giấy cùng một thỏi vàng nhỏ vào tay Khâu Lục “chúng ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi.”
Khâu Lục khẽ mím môi, không nói gì.
Hai người này… là đang thuê nàng làm sát thủ?
Đúng là mắt mù!
Khâu Lục ngón tay nắm chặt lấy thỏi vàng thật và gói giấy nhỏ.
Tính cách nàng tuy quật cường, nhưng nếu Phiến Nô không muốn bán nàng vào cái kỹ viện hạ đẳng kia, nàng cũng sẽ không nghĩ đến việc gi·ết ả.
Trong mắt bọn họ cái gọi là “đại nghịch bất đạo”, một thân “phản cốt” chẳng qua là vì nàng sinh ra ở hiện đại, thấm nhuần tư tưởng tự do làm sao chịu nổi việc bị đánh, bị chửi, bị ép quỳ như con chó? Dựa vào cái gì?
Hơn nữa, nguyên thân là một cô bé gầy yếu, Khâu Lục soi mình trong nước giặt quần áo, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn gầy trơ xương rõ ràng giống hệt mình mà còn thấy thương xót. Nàng vốn không phải thích khách, hai người này cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, lần này chẳng khác nào đẩy nàng vào chỗ ch·ết.
Nàng ngẩng đầu, dứt khoát buông đôi môi mím chặt.
“Hai vị đây là tưởng ta là cái ăn mày ngu ngốc, dễ lừa dễ xỏ sao?”
Nếu bọn họ nhìn trúng nàng vì cái gọi là “phản cốt” vậy thì nàng chẳng cần giả bộ nữa. Trước mặt bọn họ, nàng thản nhiên đưa vàng lên cắn thử ngay trước mặt, giọng chua loét:
“Chỉ một thỏi vàng? Vu khống người ta đi giết người, các ngươi nghĩ ta sẽ tin?”
Cả bên trong xe ngựa bỗng chốc rơi vào im lặng.
Thiếu niên nghẹn lời, trừng mắt nhìn nàng. Còn thanh niên cầm quạt thì phải quay mặt đi để nhịn cười, bả vai khẽ run run nụ cười càng lúc càng không thể kìm được.
“A Ân, ngươi xem ta nói gì mà sai? Đây đúng là một con tiện nô mang đầy cốt phản nghịch.”
A Ân: “…”
*
Xe ngựa chạy băng băng qua những con phố náo nhiệt, dần rời xa phồn hoa náo động hướng về nơi u tĩnh hẻo lánh mà đi. Cảnh sắc ven đường ngày càng thưa thớt, cách biệt hoàn toàn với căn nhà tranh xiêu vẹo mà Khâu Lục từng cư ngụ. Chẳng khác gì từ nhân gian bước sang một thế giới khác.
Dọc đường, chỉ có thanh niên cầm dao thỉnh thoảng lên tiếng, lời lẽ cũng chẳng nhiều ngữ khí lại như đang đùa giỡn với một món đồ chơi thú vị.
Hắn dặn dò vài câu về lịch trình sinh hoạt của người trong Kim Vân Đài. bao lâu tỉnh dậy, bao lâu dùng cơm, rồi cúi đầu nhàn nhã nói:
“Lúc hắn ăn cơm, nhớ bỏ thêm lượng thuốc trong bao này. Không cần quá mười lăm ngày, đầu óc sẽ từ từ loạn trí mà chết.”
Nhắc đến “loạn trí mà chết” trên gương mặt hắn hiện lên nụ cười u ám, âm lãnh như sương lạnh mùa đông.
“Kẻ điên kia giờ đã là một mạng tàn. Từ nhỏ đã thể nhược, bây giờ lại thêm tai điếc, chân tật...”
A Ân vén nhẹ màn xe, liếc ra ngoài, giọng lạnh nhạt:
“Ta thật muốn nói, thiên tử cần gì phải hao tâm phí sức vì một tên bệnh nhân điên loạn kia?”
Thiên tử?
Khâu Lục chớp mắt, mí mắt rũ xuống che giấu tia kinh ngạc.
“Tốt xấu gì cũng là dòng dõi thiên tử. Lúc trước người kia tuy ngu dại vô năng, nhưng nếu không có hắn làm con rối, vị đương kim hoàng thượng hôm nay làm sao dễ dàng thượng vị? Nay vẫn còn không ít thế gia nhớ ơn năm xưa, nể tình cũ mà dung túng nuôi dưỡng, chỉ đem hắn giam trong Kim Vân Đài cũng đã khiến cựu thần bất mãn. Nếu chuyện đơn giản như A Ân nghĩ, hắn sao có thể sống lay lắt đến tận bây giờ, còn phong đất Hàm Dương, mỗi ngày gảy đàn trong cung mà hưởng ngày qua tháng lại?”
A Ân buông màn xe, hừ nhẹ một tiếng.
“Một kẻ điên mà lại tham sống sợ ch·ết đến thế.”
“Ai mà không muốn sống?” Thanh niên giữa mày nhíu chặt, nâng quạt che nửa khuôn mặt, lười biếng than một câu “Chỉ là người kia điên đến cực độ... Nghĩ tới lát nữa phải đối mặt, trong lòng liền sinh chán ghét. Mỗi lần gặp hắn đều giống như đi ngang quỷ môn quan một lần.”
Bên trong xe ngựa, bỗng yên tĩnh lạ thường.
Khâu Lục nuốt khan một ngụm nước bọt.
Không biết vì sao, nàng cảm nhận được giữa hai người họ, vây quanh một loại cảm xúc.
Từ khi đến thế gian này, nếu cảm xúc của người khác dày đặc, nàng đều có thể cảm nhận được.
Cảm xúc của hai người kia hiện giờ.
Là sợ hãi.
“Lần trước đưa vũ cơ đến, nghe nói bị hắn mổ bụng, ruột treo trên xà nhà phơi gió hơn một tháng, giờ chắc vẫn chưa gỡ xuống đâu.” A Ân sắc mặt có chút tái nhợt nói.
Khâu Lục: …
“Nửa tháng trước công tử Tấn đưa đến một thiếu niên mắt biếc, nghe nói tuy là thân nam nhi, nhưng dung mạo khuynh quốc khuynh thành, bị hắn chém đầu máu chảy đầy đất.”
Thanh niên tiếc nuối lắc đầu.
“Thế đã là gì? Có lần hắn còn dùng dao nhỏ lột toàn bộ da một kỹ nữ Tô Châu chỉ vì nàng ta tên gọi là A Hồng, hắn nghe không thuận tai.”
“Hắn thật sự rất thích tra tấn người như vậy, chắc là còn nhỏ không biết trân trọng mỹ nhân. Nghĩ thôi đã khiến ta đau lòng, nghe thám tử nói trước kia còn…”
Khâu Lục nghe bọn họ ngươi một lời ta một câu, sắc mặt dần tái nhợt. Quai hàm nàng run rẩy, hận không thể xông lên cắn chết bọn họ ngay lập tức.
Kỹ nữ tên A Hồng toàn thân da bị lột rách.
Đứa trẻ tên Tiểu Chi bị cành cây đâm mù mắt.
Đứa trẻ tên Tiểu Thạch bị đá đập ch·ết.
Trời xanh ơi, nàng tên Khâu Lục, nàng sẽ ch·ết như thế nào đây?
Nghe những câu chuyện tàn khốc như truyện cổ tích máu me này, xe ngựa càng ngày càng chậm, cho đến khi dừng hẳn.
Khâu Lục theo hai người kia xuống xe. Một thị vệ đeo đao đang quỳ bên đường làm ghế chân cho bọn họ bước xuống, hành động ung dung quen thuộc như thể việc đó là điều đương nhiên.
Hai kẻ kia giẫm qua không một chút do dự. Khâu Lục thì nhảy xuống bằng chính đôi chân mình, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Trước mắt nàng là màn đêm thâm sâu, tối đen như mực. Xa xa là tầng tầng lớp lớp kiến trúc như vắt ngang dãy núi dài không thấy bờ.
Tòa kiến trúc hùng vĩ đến mức không nhìn thấy hai đầu, tường trắng ngói vàng, sáng rực dưới ánh trăng, như tiên cung giữa nhân gian. Trên cao treo một tấm biển vàng kim, viết ba chữ to rõ.
Kim Vân Đài.
Xa hoa tột cùng.
Hoàn toàn đối lập với cuộc sống nô lệ nghèo khổ mà nàng đã chịu đựng suốt nửa tháng qua như hai thế giới.