Lục Duy quay về.

Nhưng không phải quay về để tiếp tục là người giúp việc.

Cậu trở thành bạn cùng nhà – theo đúng nghĩa đen. Hai người ở hai phòng, hai thế giới… nhưng cùng một mái hiên.

Trình Vũ không ép buộc. Hắn chỉ học cách quen với sự hiện diện của cậu – một lần nữa. Nhưng lần này, không phải để lấp đầy khoảng trống, mà là để vun đắp thứ gì đó mới mẻ hơn: sự tin tưởng.

 

---

Buổi sáng, họ cùng ăn sáng.

Buổi trưa, ai nấy đi làm.

Buổi tối, Trình Vũ pha trà, Lục Duy nấu cơm.

Cứ thế, những ngày bình dị trôi qua như chưa từng có khoảng cách nào ở giữa. Cả hai không hỏi nhau về hai tháng xa cách. Không cần biết ai đã đi đâu, làm gì, yêu ai hay quên ai.

Vì sự quay về… đã là câu trả lời lớn nhất.

 

---

Thế nhưng, đời không bao giờ đơn giản như người ta hy vọng.

Ngày hôm đó, Trình Vũ đang họp thì thư ký gõ cửa, nói có người tìm.

Hắn cau mày – không hẹn ai.

Khi bước ra, hắn sững người.

Người phụ nữ đứng trước mặt hắn cao, thanh thoát, tóc ngắn, ánh mắt sắc bén.

Cô mỉm cười:

“Chào anh. Tôi là Chi Mai – vị hôn thê của An Nhiên.”

Cả căn phòng như đông cứng lại.

Hắn không nhớ nổi mình đã trả lời cô ấy như thế nào. Chỉ biết một lúc sau, họ ngồi trong quán cà phê đối diện công ty, và Chi Mai kể một câu chuyện mà suốt ba năm qua, Trình Vũ chưa từng được nghe.

 

---

“An Nhiên chưa từng yêu anh,” – cô nói, giọng thản nhiên như kể chuyện của ai đó – “Cậu ấy yêu tự do, yêu thế giới ngoài kia. Còn anh, là cái lồng sắt đẹp đẽ cậu ấy không dám thoát ra.”

Trình Vũ siết chặt tay.

Chi Mai tiếp tục:

“Tôi từng nghĩ, sau khi cậu ấy mất, tôi sẽ hận anh. Nhưng rồi tôi hiểu, An Nhiên chọn con đường đó. Cậu ấy đã quá mệt mỏi để chạy trốn… và tự buông.”

Cô nhấp ngụm cà phê, mắt nhìn thẳng vào hắn:

“Vấn đề là… vì sao ba năm sau, anh lại giữ một người giống cậu ấy đến vậy bên cạnh? Đó là yêu… hay là lặp lại tổn thương?”

Hắn không trả lời được.

Không phải vì không có câu trả lời. Mà vì lúc ấy, trong lòng hắn, câu hỏi đó đã từng ám ảnh chính hắn suốt một thời gian dài.

Hắn từng không phân biệt được.

Nhưng bây giờ…

 

---

Tối hôm ấy, Lục Duy pha trà như mọi khi. Cậu đang định gọi Trình Vũ thì thấy hắn ngồi ngoài hiên, mắt nhìn xa xăm, vẻ mặt trầm lặng.

“Anh có chuyện à?” – cậu hỏi.

Trình Vũ quay lại. Một lúc sau mới khẽ nói:

“Em biết… An Nhiên từng có vị hôn thê không?”

Lục Duy khựng lại. Một tia xao động lướt qua mắt cậu.

“Cô ấy tìm anh hôm nay. Và nói… cậu ấy chưa từng yêu anh.”

Không gian chìm vào im lặng.

Một lúc sau, Lục Duy mới chậm rãi đáp:

“Vậy thì anh thấy sao?”

Trình Vũ không nhìn cậu. Hắn nói, giọng trầm:

“Anh đã từng nghi ngờ. Từng nghĩ mình chỉ là một thói quen, một chốn dừng chân. Nhưng anh vẫn yêu cậu ấy. Đến tận khi em xuất hiện…”

Hắn quay sang, lần này nhìn thật sâu vào mắt Lục Duy:

“…thì anh mới biết, đó không phải là tình yêu thật sự. Vì nó không khiến anh muốn thay đổi. Không khiến anh sợ mất. Không khiến anh muốn giữ lấy, bằng mọi giá.”

Lục Duy vẫn im lặng. Gió lùa qua mái hiên, cuốn theo hương trà thoang thoảng.

“Anh yêu em,” – Trình Vũ nói tiếp – “không phải vì em giống cậu ấy. Mà vì em… là người đầu tiên khiến anh muốn yêu lại. Một cách đúng đắn.”

Mắt Lục Duy long lanh, nhưng cậu không khóc.

Cậu chỉ gật đầu, rất nhẹ.

“Em tin anh. Nhưng em cũng biết… có những thứ trong quá khứ sẽ còn quay lại.”

“Và chúng ta sẽ đối mặt,” – Trình Vũ siết tay cậu – “lần này, anh không trốn nữa.”

 

---

Đêm đó, họ nằm cạnh nhau, không chạm vào nhau, không hứa hẹn gì lớn lao.

Chỉ là hai trái tim, đang học cách đập cùng một nhịp – dù quá khứ vẫn còn bóng tối, và tương lai chưa có gì chắc chắn.

Nhưng ít nhất, hiện tại này… là thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play