Trình Vũ không thích mưa. Nhưng đêm nào mưa rơi, hắn lại ngủ ngon hơn.
Lúc Lục Duy bước vào dinh thự Trình gia, bầu trời đang kéo mây xám, không khí đượm mùi ẩm thấp. Người quản gia đưa cho cậu một chiếc sơ mi trắng và một chiếc thẻ nhân viên có in dòng chữ: “Chăm sóc đặc biệt – nội bộ”. Không ghi chức danh, không có ảnh chân dung.
Cậu không hỏi. Bởi mức lương đủ để khiến người ta im lặng.
"Chăm sóc cậu chủ. Cậu ấy không thích người hỏi nhiều." – Người quản gia nói vậy, sau đó dặn thêm: “Cũng đừng tự ý bước vào phòng phía Tây. Cấm tuyệt đối.”
Phòng phía Tây – nơi có cánh cửa gỗ sẫm màu luôn đóng kín, và một giàn hoa tử đằng đã héo khô treo bên cửa sổ.
---
Lần đầu tiên gặp Trình Vũ, Lục Duy đang bưng khay trà bước vào phòng khách. Cậu chưa kịp ngẩng đầu, chỉ nghe một giọng nói trầm trầm, lạnh đến mức khiến sống lưng cậu tê dại:
“Đứng yên.”
Cậu đứng lại, tay siết chặt thành khay.
Một bóng người bước đến, dừng ngay trước mặt cậu. Trình Vũ cao lớn, đường nét gương mặt sắc lạnh, khí chất lạnh lùng đến mức khiến cả căn phòng như đông cứng.
Hắn vươn tay nâng cằm cậu lên. Ngón tay thon dài, nhưng lực đạo lại chẳng nhẹ chút nào.
Đôi mắt hắn dừng lại trên mặt Lục Duy thật lâu, thật kỹ. Như thể đang tìm kiếm điều gì đó. Rồi hắn cất tiếng, giọng khàn khàn:
“Giống… thật sự rất giống.”
Giống ai? Lục Duy không dám hỏi. Nhưng cậu cảm nhận rõ ánh mắt ấy, không hề dành cho mình.
---
Từ hôm đó, Lục Duy trở thành “vật sở hữu” của Trình Vũ theo đúng nghĩa.
Cậu không phải người hầu, cũng không phải bạn. Cậu sống trong dinh thự như một chiếc bóng, chỉ xuất hiện khi hắn cần, biến mất khi hắn lạnh nhạt.
Trình Vũ không cho cậu rời khỏi khuôn viên nhà. Mỗi sáng đều có người mang quần áo mới đến, dặn cậu phải mặc theo đúng kiểu. Ngay cả mái tóc cũng bị ép để theo kiểu “người kia từng để”.
Lục Duy nhìn mình trong gương, có những đêm tưởng như bản thân đang tan biến, bị gọt giũa thành một hình bóng xa lạ. Một cái tên trong ký ức của người khác.
Đêm mưa đầu tiên, Trình Vũ gọi cậu đến phòng.
Hắn đang ngồi bên cửa sổ, một tay cầm ly rượu, tay còn lại cầm bức ảnh đã cũ. Không quay đầu lại, hắn nói:
“Ngồi xuống.”
Cậu ngồi. Mưa rơi tí tách bên ngoài, xen lẫn tiếng nhạc cổ điển phát ra từ máy đĩa than cũ.
Trình Vũ nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt đượm một nỗi gì đó rất sâu, rất buồn. Hắn đưa tay vuốt tóc cậu, dịu dàng đến lạ:
“Hôm nay, ánh mắt em giống hệt đêm đó.”
Đêm nào?
Cậu vẫn không hỏi.
Trình Vũ cười nhạt, khẽ khàng gọi một cái tên.
Không phải tên cậu.
Không bao giờ là tên cậu.
---
Một tháng sau, Lục Duy nằm trên giường mình, nghe tiếng mưa gõ trên mái hiên. Căn phòng im lặng, nhưng trong lòng cậu như có gì đó vỡ ra.
Cậu đã yêu Trình Vũ. Trong sự dịu dàng bất chợt, trong ánh mắt khi hắn vô tình chạm vào cậu mà không nhìn cậu. Trong cả những nỗi đau khi bị gọi bằng tên người khác.
Tình yêu đến từ những khoảnh khắc mơ hồ và không bao giờ được thừa nhận.
Trình Vũ chưa từng nhìn thấy cậu – chỉ nhìn xuyên qua cậu, hướng về một bóng hình khác.
Nhưng Lục Duy vẫn ở lại. Như một thói quen.
Có lẽ, tình yêu đôi khi không cần được đáp lại. Chỉ cần được ở gần người đó, đã là đủ rồi.
Phải không?
---
Đêm hôm ấy, Trình Vũ uống rất say. Hắn đẩy cửa phòng cậu, không nói một lời, chỉ lao đến ôm chầm lấy cậu. Lục Duy ngỡ ngàng, run rẩy trong vòng tay người mình yêu đến đau đớn.
“Em biết không…” – Hắn khẽ nói, giọng mơ hồ – “…ba năm rồi, anh vẫn không thể quên được ánh mắt ấy.”
Lục Duy mở miệng, muốn nói gì đó. Nhưng bàn tay của Trình Vũ đã siết chặt lấy cậu, kéo lại sát hơn.
“Em quay lại thật rồi… đúng không?”
Tim Lục Duy thắt lại.
“Trình Vũ…” – cậu thì thầm.
Hắn nhìn cậu, ánh mắt đẫm men rượu, nhưng vẫn sâu như vực.
“An Nhiên… Anh xin lỗi. Đừng rời xa anh nữa.”
Lục Duy cứng người. Nụ cười nơi khóe môi tan biến như bọt nước.
Không phải là anh.
Một lần nữa… vẫn không phải là anh.