Lục Duy không lên chuyến xe hôm đó.

Cũng không theo Trình Vũ quay về nhà.

Cậu chỉ đứng lên, rút tay khỏi tay hắn, rồi nói một câu rất khẽ:

“Nếu anh thật sự muốn giữ em lại… hãy đợi.”

Sau đó, cậu bước đi. Không ngoảnh đầu lại.

Trình Vũ đứng giữa bến xe đông đúc, lặng người như kẻ bị bỏ rơi.

Không ai biết cậu đi đâu. Không số điện thoại, không địa chỉ. Một lần nữa, Lục Duy biến mất như chưa từng tồn tại.

Chỉ khác là lần này… Trình Vũ thấy sợ.

Sợ cảm giác trống rỗng, sợ giấc ngủ không còn hơi ấm ai bên cạnh, sợ chính bản thân mình từng quá tàn nhẫn, để giờ đây… mất đi một người duy nhất từng thực sự chạm vào tim hắn.

 

---

Hắn bắt đầu thay đổi. Một cách chậm rãi, vụng về, nhưng kiên trì.

Phòng phía Tây – nơi An Nhiên từng sống – hắn đóng lại. Không còn lui tới, không còn lau chùi hay đặt hoa. Hắn không muốn mình sống với quá khứ nữa.

Hắn cũng không còn bật bản nhạc cũ. Thay vào đó là sự yên lặng. Một không gian để lắng nghe… chính mình.

Ngày đầu tiên, hắn lấy cuốn sổ tay của Lục Duy ra đọc lại. Từng nét chữ, từng dòng nhật ký thấm vào tâm trí như từng giọt nước chảy xuyên đá. Cậu đã sống thế nào trong căn nhà này, đã yêu hắn ra sao, đã lặng lẽ chịu đựng bao nhiêu?

Ngày thứ bảy, hắn đến thăm nghĩa trang của An Nhiên.

Lần đầu tiên trong suốt ba năm, hắn không nói gì cả.

Hắn chỉ đặt một nhành ly trắng xuống mộ, rồi lặng lẽ rời đi.

Trên đường về, hắn dừng xe ở một cửa tiệm nhỏ, mua một bó hoa cúc dại. Màu trắng đục, đơn sơ – loài hoa Lục Duy từng bảo: “Nó không đẹp rực rỡ, nhưng nó bền lắm.”

 

---

Một tháng trôi qua.

Trình Vũ vẫn không tìm được tung tích Lục Duy. Nhưng hắn không còn sốt ruột như trước nữa. Bởi vì giờ đây, hắn biết điều gì cần làm.

Hắn thuê người sửa lại căn phòng nhỏ cậu từng ở – không phải để đón cậu về, mà để giữ lại ký ức đúng như nó vốn có.

Hắn mua một chiếc bình mới, đặt lên bàn làm việc, mỗi tuần thay một bó hoa cúc dại.

Hắn học cách pha cà phê ít đắng hơn, tập ngủ mà không cần rượu, và thôi gọi nhầm tên trong giấc mơ.

Hắn đang học lại cách trở thành chính mình – mà không mang theo bóng hình của ai.

 

---

Ngày thứ 60, hắn nhận được một bưu kiện.

Không người gửi. Không ghi gì ngoài tên hắn, nét chữ quen thuộc.

Bên trong chỉ có một chiếc khăn choàng cũ – là cái mà cậu từng đan dở vào mùa đông năm ngoái, giờ đã hoàn thiện.

Kèm theo một tờ giấy nhỏ:

 “Nếu hôm ấy anh giữ em lại vì không muốn cô đơn, em sẽ đi.

Nếu anh giữ em lại vì thương hại, em cũng sẽ đi.

Nhưng nếu anh giữ em lại vì yêu… em sẽ đợi.

– L.D.”

 

Hắn cầm mảnh giấy, lần đầu tiên bật cười sau hai tháng dài.

Một nụ cười thật – không cay đắng, không gượng ép.

 

---

Mùa xuân năm ấy đến muộn. Nhưng nắng thì rất nhẹ, rất ấm.

Một buổi sáng đầu tháng Ba, Trình Vũ dậy sớm hơn thường lệ. Hắn mở cửa, bước ra hiên nhà, dự định tưới mấy chậu cây mới trồng.

Và rồi, hắn thấy cậu.

Lục Duy đứng dưới tán cây trút lá, tay cầm một túi giấy, tóc dài hơn, da trắng ra, mắt vẫn yên bình như xưa.

Cậu không nói gì. Cũng không cười.

Chỉ lặng lẽ nhìn hắn – như thể đã nhìn rất lâu từ phía xa.

Trình Vũ bước xuống từng bậc thềm, không vội vã, nhưng cũng không chần chừ.

Hắn dừng lại trước mặt cậu, nói rất khẽ:

“Anh yêu em.”

Lần đầu tiên. Không nhầm tên. Không sai người.

Lục Duy ngẩng lên, mắt long lanh như có giọt sương đọng lại:

“Em biết.”

Trình Vũ đưa tay ra. Cậu đưa túi giấy cho hắn – bên trong là một cuốn sổ mới, bìa da nâu, trên trang đầu ghi một dòng duy nhất:

“Ngày 1 – Bắt đầu lại, nếu có thể.”

 

---

Không ai trong hai người nói gì thêm.

Vì tất cả những gì cần nói… đã nằm trong từng hành động, từng ngày tháng họ đã sống xa nhau, và cả quyết định hôm nay – ở lại.

Lần này, không ai là người thay thế. Không ai là bóng hình cũ.

Chỉ là Trình Vũ – và Lục Duy.

Là hai kẻ đã từng lạc mất nhau… nhưng chọn tìm lại, bằng tất cả những gì thật lòng nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play