Một buổi sáng trời âm u, Lục Duy nhận được một bức thư tay.

Không người gửi. Chỉ có tên cậu được viết bằng nét chữ cứng cáp, xa lạ.

Cậu mở thư, đọc lướt qua vài dòng rồi… đứng lặng hồi lâu. Đến mức nước trong ấm sôi tràn ra, nhưng cậu cũng không phát hiện.

Đến khi Trình Vũ bước xuống bếp, thấy gương mặt cậu trắng bệch, hắn mới vội vàng hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Lục Duy giấu bức thư ra sau lưng, lắc đầu:

“Không sao. Em chỉ… hơi mệt.”

 

---

Lục Duy nói dối.

Bức thư không dài, chỉ vỏn vẹn vài dòng:

“Mày nghĩ mày có thể chối bỏ mọi thứ đã làm? Tao biết mày là ai. Và tao sẽ nói cho hắn biết.

Đừng quên, An Nhiên chết vì mày.”

 

Không ký tên.

Không cần ký tên.

Vì Lục Duy biết rõ nét chữ ấy. Biết rõ giọng điệu ấy.

Là của Ngô Thừa, anh trai cùng cha khác mẹ của cậu.

 

---

Chuyện bắt đầu từ mười năm trước.

Lục Duy là con ngoài giá thú. Mẹ cậu là vũ nữ, bị cha cậu – một thương nhân giàu có – chu cấp kín đáo trong suốt 6 năm trời. Khi bà qua đời vì bệnh, cậu mới được mang về nhà họ Lục. Nhưng không phải với tư cách “con”, mà là “kẻ mắc nợ”.

Ngô Thừa – con trai trưởng, từng là niềm kiêu hãnh của nhà họ Lục – là người đầu tiên ghét bỏ sự xuất hiện của cậu.

Hắn thường nói:

“Loại người như mày chỉ nên làm người hầu, không xứng có tên trong gia phả.”

Từ đó, cậu học cách im lặng, học cách sống như cái bóng.

Năm mười bảy tuổi, Lục Duy bỏ trốn. Lúc ấy, cậu chỉ mang theo một bức ảnh… và tên thật của mẹ.

 

---

Sau này, trong một lần tình cờ, Lục Duy gặp An Nhiên.

Lúc ấy, cậu đã là sinh viên năm hai, còn An Nhiên – chói sáng, rực rỡ, được nhiều người theo đuổi – lại chủ động kết thân.

“Cậu có đôi mắt buồn như nước mùa thu. Đẹp, nhưng lạnh,” – An Nhiên từng nói như thế.

Không ai biết họ thân nhau đến mức nào. Chỉ biết một thời gian sau, An Nhiên biến mất khỏi trường. Người ta nói cậu đi du học. Nhưng Lục Duy thì biết… không phải vậy.

Và chính trong khoảng thời gian đó… Ngô Thừa cũng từng gặp An Nhiên.

Không ai biết họ nói gì. Nhưng chỉ vài tháng sau, An Nhiên qua đời trong một tai nạn xe hơi – mà báo chí nói là do tự sát.

Lục Duy không tin.

Không bao giờ tin.

Và cậu chọn cách biến mất, chôn vùi tất cả dưới lớp vỏ bọc dịu dàng mà cậu đắp lên từng ngày.

 

---

Đến khi Trình Vũ xuất hiện, mọi thứ tưởng chừng yên ổn.

Nhưng Ngô Thừa vẫn chưa buông tha.

Gã không chỉ muốn kéo cậu về – mà còn muốn kéo tất cả xuống đáy.

 

---

Hôm ấy, trời mưa lớn.

Trình Vũ đi công tác, còn Lục Duy thì đến nhà ga cũ, nơi mà bức thư thứ hai hẹn gặp.

Ngô Thừa đứng chờ sẵn, tay cầm dù, vẫn nụ cười chế giễu năm nào.

“Lớn rồi mà vẫn mềm yếu như xưa,” – gã nói – “Mày định làm gì? Cầu xin tao đừng phá hoại tình yêu của mày à?”

Lục Duy không đáp.

“Trình Vũ mà biết mày từng theo dõi An Nhiên, từng gửi thư nặc danh dọa chia rẽ họ… mày nghĩ hắn còn yêu mày được không?”

Cậu siết chặt nắm tay.

“Em chưa bao giờ làm hại An Nhiên.”

“Nhưng mày gián tiếp khiến cậu ta chết,” – Ngô Thừa cười lạnh – “Nếu không phải vì mày, An Nhiên đâu bị đẩy đến đường cùng. Tao còn giữ bản ghi âm ngày cuối cùng cậu ta sống. Mày muốn nghe không?”

Lục Duy nhìn gã, ánh mắt không còn run rẩy nữa.

“Tùy anh. Muốn làm gì thì làm.”

Ngô Thừa nhướng mày.

“Em không còn gì để giấu nữa,” – Lục Duy nói tiếp, giọng bình tĩnh – “Và nếu Trình Vũ thật sự yêu em… anh ấy sẽ biết em là ai, cả những phần xấu xí nhất.”

“Dám chơi lớn nhỉ,” – Ngô Thừa bật cười, rồi tiến sát lại, thì thầm vào tai cậu – “Vậy thì để xem… hắn sẽ chọn tha thứ, hay bỏ rơi mày như mọi người khác từng làm.”

 

---

Đêm hôm đó, khi Trình Vũ trở về, Lục Duy đã ngồi sẵn trong phòng khách, đặt một chiếc USB trên bàn.

“Trong này là bản ghi âm em giấu anh. Là chuyện về quá khứ… về An Nhiên… về em.”

Trình Vũ không nói gì.

Lục Duy nhìn hắn, lần đầu tiên trong đời, không mang theo vẻ dịu dàng hay yếu đuối.

Chỉ có sự trần trụi, dũng cảm của một người sẵn sàng đánh đổi tất cả… để được tin.

“Nghe đi. Rồi quyết định sau đó.”

 

---

Trình Vũ cầm USB, ánh mắt sâu thẳm.

“Anh sẽ nghe. Nhưng không phải để phán xét em.”

Lục Duy ngạc nhiên.

“Anh nghe… vì muốn hiểu em thêm một lần nữa. Dù đau, dù xấu xí. Anh muốn biết tất cả – để yêu em… không phải chỉ vì em tốt đẹp.”

Giọng hắn trầm, mà ấm.

“Anh muốn yêu em… cả phần em ghét nhất.”

Lục Duy cúi đầu. Nước mắt rơi không tiếng động.

Lần đầu tiên trong đời, cậu thấy mình được nhìn – mà không phải trốn chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play