Trời lại mưa.

Không dữ dội, chỉ rả rích như một bản nhạc nền u buồn, kéo dài không dứt. Trình Vũ ngồi trong phòng làm việc, mắt dán vào màn hình điện thoại, nơi tên “Lục Duy” vẫn nằm im lìm không có dấu hiệu trả lời.

Đã ba ngày kể từ khi hắn bảo quản gia cho cậu nghỉ việc.

Không một lời chia tay, không một câu hỏi vì sao.

Cậu chỉ lặng lẽ rời đi – giống hệt như cách cậu đã từng sống: âm thầm, dịu dàng, và không đòi hỏi gì.

 

---

“Cậu ấy đi rồi.” – Quản gia báo cáo sáng hôm sau – “Cũng không mang theo nhiều đồ. Chỉ có một chiếc balo.”

Trình Vũ không phản ứng ngay. Hắn chỉ gật đầu. Nhưng sau đó, cả ngày hôm đó, hắn chẳng làm được việc gì ra hồn.

Hắn bật nhạc trong phòng – vẫn là bản nhạc cổ điển An Nhiên từng thích. Nhưng âm thanh vang vọng trong căn nhà vắng lặng lại khiến hắn cảm thấy ngột ngạt hơn bao giờ hết.

Không còn tiếng bước chân nhẹ mỗi sáng. Không còn ánh mắt chờ đợi phía sau cánh cửa. Không còn ai để hắn gọi nhầm tên… rồi im lặng không giải thích.

Trình Vũ phát hiện ra một điều đáng sợ: hắn đã quen với sự có mặt của Lục Duy.

Quen đến mức… khi mất đi rồi, tim hắn trống hoác.

 

---

Buổi tối, hắn tìm đến phòng phía Tây. Nhưng lần này, hắn không mở cửa.

Hắn đứng đó, tay đặt lên mặt gỗ lạnh. Trong bóng tối, gương mặt An Nhiên chợt mờ đi như sương khói. Những ký ức năm xưa từng in đậm trong tâm trí, nay lại bị thứ gì đó khác che phủ dần.

Hắn giật mình nhận ra: mình không nhớ rõ giọng nói của An Nhiên nữa.

Nhưng giọng của Lục Duy… hắn vẫn còn nhớ. Nhớ cả cách cậu im lặng chịu đựng, cách cậu cười gượng khi bị gọi sai tên, và cả lần duy nhất cậu khẽ run lên khi hắn ôm cậu giữa đêm mưa.

Ký ức về An Nhiên bắt đầu phai dần. Trong khi hình bóng Lục Duy lại càng rõ nét.

Hóa ra, kẻ đang dần bị thay thế… lại là người trong quá khứ.

 

---

Ngày thứ năm, Trình Vũ lái xe một mình đến khu phố cũ. Hắn không biết vì sao, chỉ là trong lòng thôi thúc phải đi tìm.

Hắn ghé qua những nơi cậu có thể đến: quán ăn nhỏ gần nhà, hiệu sách ven đường, tiệm tạp hóa cũ kỹ nơi từng thấy cậu dừng chân.

Không ai biết cậu đi đâu.

Trình Vũ ngồi xuống chiếc ghế đá công viên, nơi hắn từng thấy Lục Duy lần đầu – khi cậu đang phát tờ rơi xin việc, gầy gò và xanh xao giữa dòng người hối hả.

Khi ấy hắn chỉ nhìn thoáng qua, nhưng ánh mắt cậu lại khiến hắn đứng khựng lại.

Hắn cứ tưởng là vì giống An Nhiên. Nhưng giờ nghĩ lại… không phải.

Cậu có ánh mắt của một người đang sống. Còn An Nhiên – từ rất lâu rồi – đã chỉ còn là một phần trong ký ức.

 

---

Đêm thứ bảy, Trình Vũ trở về nhà, bước vào căn phòng nhỏ Lục Duy từng ở. Mọi thứ vẫn được giữ nguyên. Hắn mở tủ, thấy còn một chiếc áo sơ mi trắng gấp gọn. Trên bàn, có một cuốn sổ nhỏ cậu để lại.

Hắn lật mở. Chữ viết đơn giản, thẳng hàng.

 “Ngày 2 – Anh gọi tôi là An Nhiên. Tôi không dám đính chính. Vì tôi sợ… nếu tôi là chính mình, anh sẽ không cần tôi nữa.”

“Ngày 12 – Tôi bắt đầu thích anh. Không phải Trình Vũ của An Nhiên. Mà Trình Vũ mỗi sáng cau mày vì cà phê đắng, Trình Vũ đọc sách nhưng luôn bỏ dở chương cuối, Trình Vũ ngủ không yên mỗi khi trời mưa…”

“Ngày 39 – Tôi biết tôi phải rời đi. Bởi nếu tôi ở lại, tôi sẽ yêu anh đến mức… không thể chịu nổi sự thật rằng, anh chưa từng yêu tôi.”

Trình Vũ khép sổ lại. Hắn không rõ mình đang cảm thấy gì. Chỉ biết trái tim hắn… đang nhói.

Không phải vì ký ức. Mà là vì mất mát hiện tại.

 

---

Sáng hôm sau, hắn lái xe đến bến xe liên tỉnh.

Trời mưa to. Dòng người đông đúc, vội vã. Hắn đi dọc theo các hàng ghế chờ, mắt không ngừng tìm kiếm.

Và rồi, ở hàng ghế thứ ba gần cửa kính, hắn thấy cậu.

Lục Duy ngồi thu mình trong chiếc áo khoác cũ, tay ôm balo, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt nước mưa trượt dài như nước mắt chưa kịp rơi.

Cậu đã gầy đi. Mái tóc dài hơn một chút. Nhưng đôi mắt thì vẫn như thế – im lặng, hiền lành, và buồn.

Trình Vũ bước đến. Cậu không nhìn thấy hắn. Chỉ đến khi tiếng giày chạm nền quá gần, cậu mới ngẩng đầu.

Cả hai không nói gì trong vài giây.

Mãi đến khi hắn lên tiếng, giọng thấp và khản đặc:

“Anh… đến muộn rồi.”

Lục Duy mỉm cười, nhẹ nhàng như gió thoảng:

“Không đâu. Vẫn còn sớm mà.”

Trình Vũ đứng im.

Cậu nói tiếp:

“Anh đến để đưa tiễn, hay để xin lỗi?”

Hắn đáp khẽ:

“Để xin lỗi. Và để xin em… đừng đi.”

Một khoảng lặng dài.

Lục Duy khẽ lắc đầu.

“Anh đã từng mất một người vì đến muộn… Anh không muốn lặp lại điều đó với em. Nhưng anh quên mất, em không phải người cũ.”

“Em không phải An Nhiên.”

Trình Vũ nắm chặt bàn tay cậu, run run:

“Anh biết. Giờ anh biết rồi.”

 

---

Ngoài trời, cơn mưa vẫn chưa dứt. Nhưng trong lòng Trình Vũ, có một điều vừa khởi đầu – một thứ cảm xúc không còn gắn với bóng hình cũ nữa.

Chuyến xe chưa đến. Câu trả lời vẫn còn để ngỏ.

Liệu Lục Duy sẽ đi, hay sẽ quay về?

Hắn chỉ biết một điều duy nhất:

Lần này, nếu đánh mất cậu… sẽ không có ai thay thế được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play