Trình Vũ ngủ thiếp đi ngay trên giường của cậu. Hơi thở hắn phả vào gáy, nồng nặc mùi rượu và mùi hoài niệm cũ kỹ. Lục Duy nằm im, không dám động đậy, nước mắt thấm ướt gối.

Đây không phải lần đầu hắn ôm cậu như vậy, nhưng lần đầu hắn thì thầm ba chữ “Anh xin lỗi”.

Ba chữ tưởng như dành cho cậu, nhưng cuối cùng, vẫn là gửi cho một người khác.

---

Sáng hôm sau, Trình Vũ không nhắc gì đến chuyện đêm qua. Hắn tỉnh dậy, mặc áo vest, chỉnh cà vạt trước gương, sau đó liếc nhìn Lục Duy – lúc ấy đang ngồi thu mình bên mép giường, mắt đỏ hoe.

“Chuyện tối qua… đừng để tâm.”

Lục Duy khẽ gật đầu. Cậu đã quen rồi. Quen với việc mình là ai, và không phải là ai.

"Em xin phép dọn phòng." – Cậu nói, giọng nhẹ như gió.

Trình Vũ không đáp, chỉ lạnh lùng quay đi, để lại mùi nước hoa bạc hà thoảng qua.

---

Kể từ đêm đó, Lục Duy bắt đầu thức dậy vào những giờ kỳ lạ. Cậu không ngủ sâu được nữa. Những giấc mơ cứ lặp lại – Trình Vũ gọi tên một người, ôm một người, hôn một người – nhưng không bao giờ là cậu.

Một lần, nửa đêm tỉnh giấc, cậu nhìn qua khung cửa kính mờ sương, thấy bóng Trình Vũ đứng trước cánh cửa gỗ phía Tây – nơi đã bị dặn tuyệt đối không được lại gần.

Hắn đứng đó rất lâu. Không vào, cũng không rời đi.

Lục Duy biết điều gì đó ở phía sau cánh cửa ấy. Một phần ký ức mà Trình Vũ không buông được. Một thế giới mà cậu không thuộc về.

 

---

Trưa hôm đó, trời nắng gắt. Lục Duy đang dọn dẹp khu vườn sau thì quản gia gọi đến.

“Cậu chủ nói muốn đi đâu đó, bảo cậu đi cùng.”

Đi đâu?

Lục Duy không hỏi. Cậu ngồi vào xe bên cạnh Trình Vũ, im lặng suốt cả đoạn đường.

Chiếc xe đưa họ đến một nghĩa trang nằm giữa một vùng đồi xa thành phố. Lục Duy cảm thấy tim mình trùng xuống ngay từ giây đầu tiên đặt chân tới đây.

Trình Vũ bước đi trước, không chờ cậu. Hắn dừng lại trước một ngôi mộ đá trắng, xung quanh là những đóa hoa ly đã tàn.

Tên trên bia mộ khắc rất đơn giản:

An Nhiên 

“Gió thổi đi đâu, hồn tôi đi đó.”

Lục Duy như bị ai đó rút cạn máu. Tay cậu lạnh buốt. Cậu đã nghe cái tên này rồi – nhiều lần – trong những giấc mơ, trong cơn say, trong ánh mắt xa xăm của Trình Vũ.

Người đó thật sự từng tồn tại. Không phải trí tưởng tượng. Không phải ảo ảnh.

Cậu chỉ là kẻ đến sau. Là hình bóng thay thế.

"An Nhiên mất vì tai nạn xe." – Trình Vũ bỗng nói, mắt không rời khỏi bia mộ – “Đêm đó, trời mưa. Cậu ấy đứng giữa đường, chờ tôi đến đón… Tôi đến muộn mười lăm phút.”

Giọng hắn không run, nhưng bàn tay trong túi quần lại siết chặt.

“Tôi cứ nghĩ, chỉ cần thời gian trôi qua, tôi sẽ quên được. Nhưng không. Tôi chỉ học được cách… biến nỗi nhớ thành thói quen.”

Lục Duy không biết mình đang nghe với tư cách gì – người đồng hành, người thay thế, hay chỉ là cái bóng không tên?

“Hôm đó, cậu ấy mặc áo trắng. Ướt sũng vì mưa. Giống em… cái ngày em bước vào nhà tôi.”

Trình Vũ quay sang nhìn cậu.

“Em biết vì sao tôi giữ em lại không?”

Lục Duy muốn nói: Vì tôi giống người anh yêu. Nhưng cổ họng cậu nghẹn lại.

Trình Vũ không cần câu trả lời. Hắn quay đi, bước về phía xe.

Gió trên đồi lạnh lẽo. Cậu đứng trước mộ đá, cảm giác như bản thân đang nói chuyện với một người vô hình.

Cậu ấy… có bao giờ muốn tôi thay mình không, An Nhiên? Hay tôi chỉ là một sự xúc phạm?

---

Đêm đó, Lục Duy lén mở cánh cửa phía Tây.

Ổ khóa không còn – như thể Trình Vũ đã âm thầm gỡ bỏ.

Phòng bên trong phủ một lớp bụi mỏng, nhưng không hoang tàn. Mọi thứ vẫn được giữ nguyên như có người sống ở đó. Trên bàn có một khung ảnh nhỏ – là một chàng trai với nụ cười nhẹ, tóc hơi rối, đôi mắt cong cong như trăng non.

An Nhiên.

Cậu ấy quả thật… rất giống Lục Duy.

Chỉ là giống – nhưng không phải.

Cậu bước lại gần giá sách, ngón tay khẽ chạm vào bìa một quyển sổ tay. Một trang giấy kẹp bên trong rơi ra, trên đó là nét chữ xiêu vẹo:

“Nếu có một người giống em, anh có thể yêu lại lần nữa không?”

Giấy đã ố vàng. Có lẽ là nét chữ của Trình Vũ. Hoặc của An Nhiên. Cậu không chắc. Nhưng điều đó không còn quan trọng.

Vì dù là ai viết… cũng không phải viết cho cậu.

 

---

Lục Duy rời phòng lặng lẽ, khóa cửa lại như cũ. Cậu đi ngang qua hành lang dài, cảm thấy từng bước chân mình nặng như đeo đá.

Khi về đến phòng, điện thoại của cậu có một tin nhắn mới. Là từ quản gia:

“Cậu chủ nói, từ mai không cần cậu nữa.”

Cậu đọc đi đọc lại, vẫn không tin vào mắt mình. Cậu không hỏi lý do. Trình Vũ chưa từng nêu lý do cho bất kỳ điều gì hắn làm.

Lục Duy ngồi xuống, nhìn xung quanh căn phòng đã gắn bó hơn hai tháng. Mọi thứ nơi đây đều không thuộc về cậu. Ngay từ đầu, cậu vốn không có vị trí nào cả.

Cậu chỉ là… người giống người cũ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play