Khi Lâm An đến bệnh viện vào sáng hôm sau, cô cảm thấy như có hàng trăm ánh mắt đang dõi theo mình. Tin đồn lan nhanh như lửa trong rừng khô – về việc cô biến mất cả đêm, về việc bác sĩ Đoàn đột nhiên xin nghỉ phép một ngày, và về một chiếc xe sang màu đen đậu bên ngoài cổng viện từ sáng sớm.

Cô không quan tâm.

Cô đi thẳng vào phòng làm việc, gõ vài dòng trong sổ bệnh án thì có tiếng gõ cửa.

Cánh cửa mở ra. Là Trình Duy.

Anh bước vào, lịch thiệp trong bộ vest tối màu. Nhưng ánh mắt không còn lạnh lùng như lần đầu họ gặp lại – mà thay vào đó, là một sự mỏi mệt, như người mang vết thương sâu chẳng thể lành.

“Em khỏe không?” – Anh hỏi, nhẹ như gió thoảng.

Cô ngẩng lên, tay vẫn giữ nguyên trên bàn.

“Câu này đáng ra tôi phải hỏi anh mới đúng, Chủ tịch Trình.”

Anh thở nhẹ.

“Anh xin phép… được nói chuyện riêng. Chỉ một lúc.”

Cô nhìn đồng hồ. 9 giờ sáng. Còn một tiếng nữa mới đến ca mổ.

“Được.”

 

---

Quán cà phê ở góc phố đối diện bệnh viện vẫn vắng như ngày nào. Hai người ngồi đối diện nhau, giữa khoảng lặng như thể thế giới ngoài kia đã ngừng trôi.

“Em đã nghe bản ghi âm rồi đúng không?” – Anh mở lời.

Cô không ngạc nhiên.

“Anh theo dõi tôi à?”

“Anh không cần.” – Anh đáp, mắt không rời khỏi cô. “Vì anh biết, nếu em biết có bản ghi ấy… em sẽ nghe bằng mọi giá.”

Cô cười nhẹ, nhưng ánh mắt sắc như lưỡi dao:

“Và rồi sao? Anh muốn giải thích? Hay xin tha thứ?”

Trình Duy im lặng vài giây.

“Anh không phải người đẩy cha em vào tù. Nhưng đúng, anh là người ký đơn kiện ông.”

“Vì sao?” – Giọng cô run lên. “Anh biết ông không làm. Cha tôi… không phải loại người đó!”

“Anh không còn lựa chọn.” – Anh đáp khẽ, như một lời thú tội. “Năm đó, ba anh bị đe dọa, có người dùng cổ phiếu nặc danh chiếm gần 20% quyền biểu quyết trong hội đồng quản trị. Họ nói nếu không có ai chịu tội thay, tập đoàn sẽ mất trắng. Và nếu anh không ký đơn kiện ông Lâm – người dễ bị nghi ngờ nhất – thì họ sẽ hạ bệ ba anh.”

Cô bật cười, tiếng cười chua chát:

“Thì ra, chỉ vì bảo vệ ba mình… anh sẵn sàng giết ba tôi.”

Anh nắm chặt tay.

“Anh từng cố cứu ông. Anh từng gặp ông Lâm, van xin ông tạm thời nhận tội, chỉ là hình thức… để làm dịu dư luận. Anh hứa sẽ đưa ông ra nước ngoài, rồi rửa sạch tội. Nhưng…”

“Nhưng ông chết trong trại giam.” – Cô siết tay, cắt lời. “Chết trong sự nhục nhã, mang tiếng phản bội niềm tin.”

Anh ngẩng đầu, mắt đỏ hoe.

“Anh biết.”

“Vậy anh muốn gì ở tôi?” – Cô nhìn anh, thẳng thắn như lưỡi kiếm. “Muốn tôi cảm ơn anh vì đã ‘từng cố cứu’ cha tôi à? Hay muốn tôi tin rằng anh vô tội trong khi tay anh dính máu?”

“Anh không muốn em tha thứ.” – Anh nói, giọng trầm. “Anh chỉ muốn em biết… người đứng sau vụ án năm đó chưa bao giờ để lộ mặt. Và hắn vẫn đang theo dõi từng bước của em.”

Lâm An khựng lại.

Trình Duy rút ra một phong bì nhỏ, đẩy qua bàn.

“Trong đó là danh sách những người ký xác nhận vào hồ sơ nội bộ. Có một cái tên em sẽ thấy quen.”

Cô mở ra.

Nguyễn Văn Hợp.

Trợ lý pháp lý của Trình thị năm đó, hiện đang là… chồng chưa cưới của bạn thân cô – Vy.

“Không thể nào…”

“Hắn từng gọi điện cho luật sư Phùng, yêu cầu ông rút lại lời khai. Luật sư từ chối… và sau đó bị tai biến một cách ‘tình cờ’.” – Trình Duy nhìn thẳng vào mắt cô. “Đây không còn là chuyện của riêng em hay anh nữa. Đây là mạng người.”

Lâm An thấy sống lưng mình lạnh toát.

Tất cả mọi thứ – sự im lặng, những lần Vy lảng tránh câu hỏi, sự xuất hiện của Đoàn Minh… liệu có đang nằm trong một kế hoạch lớn hơn?

 

---

Trưa hôm đó, cô về lại phòng, ngồi thật lâu trước cửa sổ.

Cô nghĩ đến mẹ – người mất sớm vì bệnh tim khi cha vào tù. Nghĩ đến những đêm mình 14 tuổi đứng trước cổng trại giam, không được vào thăm. Nghĩ đến ánh mắt đau đớn của cha khi cô nói lần cuối: “Con tin ba.”

Và nghĩ đến Trình Duy – chàng trai từng cõng cô qua những mùa mưa, từng ước mơ cùng cô về một mái nhà nhỏ có giàn hoa giấy tím.

Tất cả… giờ đây chỉ còn là vết cứa.

Cô mở điện thoại, gọi cho Đoàn Minh. Nhưng điện thoại anh tắt máy.

Cô nhắn:

“Em cần gặp anh. Có chuyện không ổn.”

Ba tiếng sau, tin nhắn được seen – nhưng không có hồi âm.

 

---

Lâm An bước ra khỏi cánh cửa phòng, tay siết chặt bản ghi âm và danh sách trong túi.

Cô đã quyết định.

Nếu sự thật là vết thương, thì cô sẽ là người khâu lại. Dù phải tự tay cắt bỏ tất cả những gì còn sót lại của tình yêu cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play