Chiếc đồng hồ treo tường chỉ đúng 20:47.
Lâm An đứng trước gương, tay siết chặt chiếc điện thoại. Tin nhắn vẫn nằm yên trong hộp thoại, như một cái bẫy đặt giữa ký ức và khao khát. Cô đã tự hỏi hàng chục lần: có nên đi không? Nhưng sau cùng, chính sự im lặng của quá khứ lại là câu trả lời rõ ràng nhất.
Cô khoác áo mưa, bước ra khỏi phòng. Cơn mưa chiều chưa dứt hẳn, chỉ còn rả rích như những sợi chỉ mỏng đâm thẳng vào lòng người. Con hẻm tối mờ, đèn đường chập chờn.
Lâm An bắt taxi tới khu nhà kho cũ trên đường số 9. Nơi đó từng là xưởng thuộc sở hữu nhà nước, sau này bị bỏ hoang vì một vụ cháy chưa rõ nguyên nhân.
21:01.
Cô bước vào khu nhà kho hoang tàn. Gió lùa qua những ô cửa vỡ khiến mọi thứ trở nên lạnh lẽo hơn cả ban đêm. Không một bóng người. Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt, tiếng gió và… cảm giác bị theo dõi.
“Lâm An.” – Một giọng trầm vang lên từ phía sau.
Cô quay phắt lại. Là Đoàn Minh.
“Anh?” – Cô nhíu mày. “Sao anh biết tôi ở đây?”
“Vì tôi là người gửi tin nhắn.” – Anh bước lại gần, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết. “Tôi xin lỗi vì phải dùng cách này. Nhưng tôi không thể để ai khác biết.”
Lâm An lùi một bước, ánh mắt đề phòng.
“Anh… rốt cuộc là ai?”
“Tôi là bác sĩ thật. Nhưng tôi cũng là người duy nhất còn giữ một bản sao gốc trong hồ sơ của ông Lâm – cha em.” – Giọng anh nhẹ, nhưng cứng rắn.
Cô giật mình.
“Làm sao… anh có được nó?”
“Vì năm đó, ba tôi là thư ký riêng của luật sư Phùng – người xử vụ án của cha em.” – Anh hạ giọng. “Và tôi biết, ông Lâm không phải người nhận hối lộ như bản án kết luận.”
Trái tim Lâm An như ngừng đập.
Từng mạch máu trong cô như đông cứng.
“Không thể nào…”
“Có một bản ghi âm.” – Đoàn Minh nhìn thẳng vào cô. “Nó không thể chứng minh ai là thủ phạm, nhưng chắc chắn có thể cho thấy ông Lâm bị ép nhận tội.”
“Anh giữ nó ở đâu?” – Cô thở gấp, gần như thì thầm.
“Ở chỗ tôi. Nhưng tôi không thể đưa ngay cho em. Tôi cần em hiểu… nếu em bắt đầu cuộc hành trình này, em sẽ không thể quay đầu.”
Lâm An nhìn anh rất lâu. Rồi gật đầu.
“Tôi chưa bao giờ có ý định quay đầu.”
---
Trong một chiếc xe đậu gần khu nhà kho, Trình Duy theo dõi qua camera ẩn gắn ở lối vào. Khi thấy Lâm An và Đoàn Minh bước vào, anh lập tức siết chặt tay lái.
Anh biết cái tên Đoàn Minh này không đơn giản. Gã xuất hiện sau khi anh đặt thiết bị giám sát quanh bệnh viện. Gã luôn đúng lúc, luôn biết nơi Lâm An ở, và… quá bình tĩnh để là một bác sĩ thông thường.
“Tra cho tôi lý lịch của Đoàn Minh. Toàn bộ.” – Anh ra lệnh qua điện thoại. Giọng khàn, khô và dứt khoát.
Trợ lý anh im lặng vài giây rồi hỏi nhỏ:
“Anh lo cho cô Lâm?”
Trình Duy không trả lời. Chỉ siết chặt tay hơn nữa.
---
Tối đó, sau khi rời khỏi nhà kho, Đoàn Minh đưa cô đến căn hộ nhỏ của anh ở gần trung tâm. Căn phòng sạch sẽ, đơn giản, nhưng cẩn thận đến từng chi tiết – giống hệt tính cách anh.
Anh lấy ra một ổ cứng nhỏ, đặt lên bàn.
“Nó ở đây.”
Lâm An đưa tay định cầm lấy, nhưng anh giữ lại.
“Nghe xong, em sẽ hiểu tại sao mọi thứ không bao giờ được công khai.”
Cô gật đầu.
Đoạn ghi âm cũ kỹ vang lên – giọng người đàn ông trung niên, chính là cha cô:
“Tôi không làm chuyện đó. Nhưng nếu tôi không nhận tội, vợ và con tôi sẽ không sống nổi với những gì phía sau…”
Một giọng khác chen vào, lạnh lẽo:
“Lâm tổng, tôi không muốn làm khó ông. Nhưng một khi cái tên Trình Duy chưa rút đơn kiện, thì ông vẫn là tội phạm.”
Lâm An bật dậy. Cô nhận ra giọng nói thứ hai – giọng của một trong những trợ lý cấp cao của tập đoàn Trình Thị năm đó.
Bản ghi dừng lại đột ngột. Không có thêm gì nữa.
Nhưng với Lâm An, chỉ cần vậy là đủ để đập tan thế giới cô từng tin.
“Vậy ra… là anh ấy…”
“Chưa chắc.” – Đoàn Minh nói, ánh mắt tối lại. “Câu hỏi không phải là ai ép cha em, mà là… vì sao Trình Duy lại đệ đơn kiện dù biết rõ không đủ chứng cứ?”
Lâm An không nói gì.
Trái tim cô giờ đây chỉ còn hai thứ: đau và hoang mang.
---
Khi trở về phòng trọ, cô mở lại chiếc hộp gỗ cũ từng giấu kỹ dưới gầm giường. Trong đó là một xấp thư tay – những lá thư cô chưa từng gửi, nhưng cũng chưa từng dám đốt.
Bức đầu tiên viết:
“Anh từng nói sẽ là ánh sáng. Nhưng ánh sáng đó… lại đốt cháy cả đời em.”
Cô gập thư lại. Mưa lại rơi bên ngoài.
Lần này, không ai che dù cho cô nữa.