Buổi tối, bệnh viện chìm vào tĩnh lặng.
Lâm An bước nhanh dọc hành lang, mỗi bước chân đều vang vọng trong đầu như tiếng đồng hồ đếm ngược. Cô vừa nhận được một tin nhắn nặc danh: “Nếu muốn biết vì sao luật sư Phùng chết, hãy đến phòng lưu trữ bệnh viện lúc 20:00.”
Tin nhắn không ký tên. Nhưng cô biết người gửi đang đẩy cô vào sâu hơn trong mê cung này. Và cô cũng biết… mình không thể dừng lại.
Phòng lưu trữ nằm ở tầng hầm – nơi rất ít người lui tới sau giờ làm. Lâm An bước vào, chiếc đèn tuýp nhấp nháy trên trần hắt xuống ánh sáng trắng xanh lạnh lẽo. Không khí ẩm mốc, mùi giấy cũ trộn lẫn mùi sát trùng.
Cô bật đèn pin.
Trên bàn là một tập hồ sơ được đánh dấu đỏ: “Hồ sơ bệnh nhân Phùng Văn Cảnh – Bệnh viện Nhân Ái.”
Cô mở ra.
Hồ sơ chẩn đoán cho thấy ông Phùng nhập viện vì tai biến mạch máu não. Nhưng phần hình ảnh scan CT… lại cho thấy một lượng nhỏ chất gây co thắt mạch – thường chỉ xuất hiện trong các trường hợp bị đầu độc nhẹ. Một loại chất có thể kích hoạt tai biến nếu tiêm đúng mạch và đúng liều.
Lâm An giật mình.
Cô lật sang trang cuối cùng. Có chữ ký xác nhận của bác sĩ phụ trách ca đó.
Nguyễn Trọng Minh.
Tim cô như ngừng đập một giây. Đó là tên đầy đủ của Đoàn Minh.
---
“Cô đang tìm gì ở đây?”
Giọng nói vang lên sau lưng khiến cô suýt đánh rơi tập hồ sơ.
Cô quay lại – là Vy.
“Vy?” – Cô sững sờ. “Cậu… sao cậu ở đây?”
Vy bước đến gần, mắt ánh lên sự lạnh lẽo chưa từng thấy.
“Tớ theo dõi cậu từ khi cậu tìm đến Đoàn Minh. Cậu không nên động vào chuyện này, An à.”
Lâm An siết tập hồ sơ trong tay.
“Vậy ra… cậu biết? Về vụ án của ba tớ, về luật sư Phùng, về cả Đoàn Minh?”
Vy gật đầu, rồi thở dài như vừa trút một gánh nặng:
“Ba tớ từng làm việc dưới quyền ông Lâm. Nhưng khi mọi chuyện vỡ lở, ba bị kéo vào điều tra. Ông ấy đã đưa tiền cho ba – để nhờ ‘lo lót’, dù sau đó ông bị gài bẫy. Gia đình tớ suýt mất tất cả.”
“Nhưng điều đó không phải lỗi của ba tớ!” – Lâm An gằn giọng. “Lỗi là ở kẻ đã ép ông ấy!”
“Phải.” – Vy cười nhẹ. “Và cậu đang tìm cách lôi kẻ đó ra ánh sáng. Cậu nghĩ mình có thể làm vậy một mình à?”
“Tớ không một mình.” – Cô đáp. “Tớ có sự thật.”
Vy tiến lại gần hơn. “Đoàn Minh không phải người như cậu nghĩ. Anh ta… không chỉ là bác sĩ.”
Lâm An đứng lặng.
“Anh ta từng là trợ lý pháp y cho bộ phận điều tra nội bộ của Bộ Công An. Nhưng sau một vụ tai nạn ‘nghi ngờ’, anh ta từ chức. Cậu nghĩ vì sao?”
“Cậu đang cố nói với tớ rằng… anh ấy dính líu đến cái chết của luật sư Phùng?”
Vy gật.
“Tớ không nói anh ta là hung thủ. Nhưng anh ta biết sự thật. Và anh ta giấu cậu.”
Lâm An cảm thấy như có hàng nghìn mảnh vỡ đang rơi xuống trong đầu.
Vy đặt tay lên vai cô.
“Lâm An, làm ơn… dừng lại đi. Cậu không nên dấn sâu hơn nữa.”
Cô gạt tay Vy ra, ánh mắt rực lửa:
“Tớ đã mất cha. Mẹ tớ chết trong cô độc. Tớ sống nửa cuộc đời với một cái tên bị chửi rủa. Nếu bây giờ tớ dừng lại, thì ai sẽ sống thay phần sự thật ấy?”
Vy nhìn cô rất lâu. Rồi quay đi, bước ra khỏi phòng, không nói thêm gì.
---
Sáng hôm sau.
Cả bệnh viện rúng động.
Nguyễn Văn Hợp – chồng sắp cưới của Vy – được phát hiện tử vong trong xe, đỗ tại bãi giữ xe tầng hầm.
Nguyên nhân ban đầu: ngạt khí CO do động cơ để chạy trong không gian kín. Nhưng Lâm An biết – anh ta không thể nào bất cẩn như vậy.
Vy ngồi sụp bên băng ghế chờ, khuôn mặt trắng bệch, mắt vô hồn.
Lâm An ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ đặt tay lên tay cô.
“Cậu có nghĩ… đây là một lời cảnh cáo không?” – Vy thì thầm, giọng nghẹn lại.
“Không.” – Lâm An nhìn về phía xe cứu thương đang rời đi. “Đây là mở đầu cho một cuộc thanh trừng.
--
Lâm An đứng trước cửa phòng bảo vệ, yêu cầu trích xuất camera tầng hầm đêm hôm trước.
Người bảo vệ lắc đầu:
“Xin lỗi bác sĩ Lâm, hệ thống bị lỗi kỹ thuật. Toàn bộ dữ liệu từ 19:00 đến 23:00 đều không lưu lại được.”
Cô mím môi.
Trong túi áo blouse, điện thoại rung nhẹ. Một tin nhắn mới hiện lên:
“Chào em, Lâm An. Chúng ta cần nói chuyện. Nhưng lần này, anh không còn là bác sĩ nữa.”
Người gửi: Đoàn Minh.