Buổi sáng đầu hạ, bầu trời trong xanh như được ai đó lau sạch bằng một tấm vải mỏng. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ lớn của quán cà phê Le Blanc, đổ xuống nền gỗ sáng màu, tạo thành những mảng vàng dịu nhẹ trên sàn. Trong khung cảnh ấy, cô ngồi ở bàn sát cửa, bàn tay mảnh khảnh ôm lấy chiếc ly sứ trắng. Cà phê đã nguội từ lâu, nhưng cô vẫn chưa uống một ngụm nào.

Lâm An – cái tên ấy từng là sự sống của một người, giờ chỉ là cái bóng lặng lẽ trong chính cuộc đời mình.

Cô mặc một chiếc váy màu be đơn giản, tóc dài buông xõa, đôi mắt nâu nhạt lơ đãng nhìn ra đường. Gương mặt cô không có nét gì đặc biệt, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt – có lẽ vì sự tĩnh lặng đến lạ kỳ. Như thể cả thế giới ồn ào bên ngoài đều chẳng thể chạm tới cô.

Một tiếng chuông gió khẽ reo. Cánh cửa gỗ mở ra, và người đàn ông bước vào.

Cô không quay đầu lại, nhưng đôi mắt khẽ co rút. Cảm giác ấy – mùi hương bạc hà quen thuộc, bước chân chậm rãi mà dứt khoát – không lẫn vào đâu được.

Cô biết, anh đã tìm được cô rồi.

Anh ngồi xuống phía đối diện, không gọi món. Chỉ im lặng nhìn cô, như thể đang nhìn một giấc mơ từng biến mất mà nay lại bất ngờ xuất hiện.

"Em vẫn thích ngồi cạnh cửa sổ." – Giọng anh trầm, khàn nhẹ như gió đêm. Không trách móc, không hờn giận. Chỉ là một câu nhận xét đơn thuần, nhưng khiến tim cô đập lệch mất một nhịp.

Cô không trả lời, chỉ khẽ xoay chiếc ly trong tay.

Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng. Giọng cô nhẹ như tiếng mưa đầu mùa, không buồn, cũng không vui:

“Anh tìm tôi làm gì?”

Ánh mắt anh khựng lại trong giây lát, rồi chuyển thành dịu dàng:

“Anh muốn xem em có ổn không.”

"Anh không cần phải bận tâm." – Lâm An ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh – đôi mắt màu xám tro vẫn lạnh lẽo như ngày đầu tiên cô gặp, nhưng giờ đây lại có thêm chút gì đó mong manh.

Người đàn ông ấy tên là Trình Duy. Một doanh nhân trẻ tuổi, điềm tĩnh, thông minh và có tất cả mọi thứ. Nhưng chỉ mình anh và cô biết, họ gặp nhau không phải vì duyên, mà vì... một kế hoạch.

Hơn ba năm trước, anh xuất hiện trong cuộc đời cô như một món quà từ định mệnh. Ân cần, ấm áp, kiên nhẫn với từng vết thương lòng của cô. Anh khiến cô tin rằng, sau tất cả những đổ nát, vẫn có một người nguyện ý ở lại.

Và rồi vào cái đêm cô mang thai đứa con đầu lòng, anh lạnh lùng ném lên bàn một xấp hồ sơ – những bằng chứng buộc tội cha cô trong một vụ bê bối tài chính năm xưa, dẫn đến cái chết của ba mẹ anh.

Cô gần như phát điên. Không vì sự thật đó, mà vì việc anh tiếp cận cô – từ đầu đến cuối – chỉ là vì trả thù.

Cái thai sau đó không giữ được. Và cô biến mất.

Hôm nay, anh lại ngồi đây, cách cô một chiếc bàn gỗ nhỏ. Nhưng khoảng cách trong tim có lẽ đã là cả một kiếp người.

"Anh xin lỗi..." – Trình Duy nói, lời xin lỗi đầu tiên anh thốt ra kể từ khi tất cả tan vỡ. Nhưng nó đến quá muộn.

"Anh biết không," – Lâm An nói, đôi mắt vẫn không rơi một giọt nước – “em từng nghĩ, chỉ cần yêu anh đủ nhiều, mọi hận thù sẽ tan biến.”

“Nhưng cuối cùng, em chỉ là một vai diễn trong kịch bản anh viết.”

Anh nắm tay lại dưới gầm bàn. Không phải anh chưa từng hối hận. Chỉ là khi nhận ra thì mọi thứ đã vỡ vụn như thủy tinh, không thể nào lành lại.

"Anh không muốn em tha thứ." – Anh nhìn cô, đôi mắt lần đầu lộ ra nỗi yếu đuối – “Anh chỉ muốn biết... em đã từng yêu anh thật lòng không?”

Lâm An im lặng. Một cơn gió thoảng qua, cuốn theo mùi hoa sữa từ ngoài phố. Cô đặt ly cà phê xuống, đứng dậy.

"Anh là ánh sáng duy nhất em từng thấy trong bóng tối." – Cô dừng lại, giọng nói rất khẽ – “Nhưng ánh sáng ấy cũng là thứ đã thiêu rụi trái tim em.”

Cô rời đi, để lại sau lưng một người đàn ông ngồi bất động giữa buổi sáng nắng đẹp. Và trên bàn, ly cà phê vẫn còn lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play