Trời đổ mưa.

Cơn mưa bất chợt như thể gột rửa những nỗi niềm giấu kín trong lòng thành phố. Lâm An đứng dưới mái hiên của bệnh viện, tay cầm dù mà chẳng buồn bung. Cô không sợ mưa. Cô từng nghĩ, nếu có thể đứng mãi trong mưa, thì nước mắt sẽ không còn bị ai nhìn thấy nữa.

“Chị An.”

Một giọng nam nhẹ nhàng vang lên sau lưng, quen thuộc mà lạ lẫm.

Cô quay lại.

Là anh – người bác sĩ mới chuyển về từ chi nhánh thành phố – Đoàn Minh.

Anh đứng đó, cao lớn, dáng người thẳng tắp trong chiếc áo blouse trắng. Tay cầm một chiếc ô đen, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại sáng như đang che giấu điều gì đó.

“Trời mưa rồi, để tôi đưa chị về.”

“Không cần đâu.” – Cô đáp, lịch sự nhưng không thân thiện.

“Chị ngại tôi phiền sao?” – Anh cười nhẹ, rồi đưa chiếc ô ra trước mặt cô. “Nếu vậy thì… tôi sẽ làm phiền một lần nữa.”

Lâm An do dự vài giây, rồi gật đầu. Cô không quen ai ngoài bệnh viện, và thành phố này đôi khi lớn đến nỗi khiến người ta thấy mình bé nhỏ đến đau.

Dưới chiếc ô chung, cả hai đi bộ về khu trọ phía sau bệnh viện. Cô im lặng, còn anh thì nhẹ nhàng kể vài chuyện vặt vãnh: một bệnh nhi mới vào, ca phẫu thuật tuần tới, và cả mấy tách cà phê quá đắng ở căng-tin.

“Chị từng sống ở thành phố lớn, đúng không?” – Anh bất chợt hỏi.

“Ừ.”

“Sao lại chọn về nơi vắng vẻ này?”

Cô dừng lại một chút. Rồi đáp:

“Vì ở đây không ai biết tôi là ai.”

Anh không hỏi thêm. Nhưng trong mắt lại ánh lên tia hiểu rõ kỳ lạ.

 

---

Về đến khu trọ, cô cúi đầu:

“Cảm ơn anh, bác sĩ Đoàn.”

“Cứ gọi tôi là Minh.” – Anh cười, mắt nhìn cô một cách chăm chú – “Chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều.”

Lâm An gật đầu, rồi quay lưng đi.

Nhưng khi cánh cửa đóng lại sau lưng, vẻ dịu dàng của Đoàn Minh cũng biến mất. Anh lấy điện thoại, gửi một đoạn tin nhắn ngắn:

“Tôi đã tiếp cận được cô ấy. Mọi thứ đúng như anh nói, nhưng cô ấy không biết gì cả.”

 

Đầu dây bên kia trả lời gần như ngay lập tức:

“Tiếp tục theo dõi. Và đừng để Trình Duy chạm tay vào bất kỳ thứ gì.”

 

---

Trong một căn phòng cao tầng giữa trung tâm thành phố, Trình Duy đang đọc lại hồ sơ cũ của ba mình. Đống tài liệu ấy anh từng xem hàng trăm lần, nhưng chưa bao giờ với con mắt như bây giờ – nghi ngờ.

Anh nhớ rất rõ ngày ba anh mất, ông vẫn không ngừng lặp đi lặp lại: “Tôi không tin ông Lâm có thể làm chuyện đó.”

Lúc đó, anh nghĩ ba mình bị tổn thương nên nói lung tung. Nhưng giờ đây, sau khi sống thêm vài năm, sau khi đã mất đi người con gái duy nhất anh từng thật lòng yêu – anh bắt đầu hiểu rằng, lòng người không đơn giản như những dòng tội trạng.

Anh nhấc máy gọi trợ lý:

“Giúp tôi liên lạc với luật sư Phùng – người đã từng đứng ra điều tra nội bộ vụ việc năm đó. Nói là tôi cần gặp ông ta ngay.”

“Nhưng… ông Phùng đã nghỉ hưu rồi. Nghe nói chuyển ra ngoại ô sống.”

“Tìm bằng được.”

Dù có phải lật tung cả quá khứ, anh cũng phải biết… rốt cuộc, ai mới là kẻ đáng bị trừng phạt?

 

---

Đêm xuống, khu trọ của Lâm An trở nên yên tĩnh lạ thường.

Cô ngồi trong phòng, trước mặt là tập hồ sơ bệnh án, nhưng mắt lại lơ đãng nhìn về khoảng không vô định.

Từ sau lần gặp lại Trình Duy, những ký ức cô cố quên lại ùa về. Cô nhớ anh từng đưa cô đi xem mưa sao băng, từng ôm cô trong đêm khi cô ác mộng, từng nói: “Chỉ cần em quay đầu lại, anh luôn ở đây.”

Hóa ra, những lời ngọt ngào nhất… lại chính là dao sắc nhất.

Cô lắc đầu, muốn xua đi tất cả. Nhưng điện thoại chợt sáng lên.

Là một tin nhắn không lưu tên:

 “Nếu em muốn biết ba em thực sự là người thế nào, hãy đến nhà kho cũ ở đường số 9, vào 9 giờ tối mai. Một mình.”

Cô siết chặt điện thoại.

Tin nhắn không có người gửi, không có danh tính. Nhưng lại khiến tim cô đập loạn nhịp.

Cô chưa từng điều tra về cha mình. Cô chọn tin vào điều tồi tệ nhất – vì nếu không, cô phải đối mặt với sự thật rằng… cả thế giới đã sai, và cô đã đánh mất tất cả chỉ vì im lặng.

Lần này, cô muốn biết.

Dù sự thật có đau đến thế nào.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play