Lâm An bước ra khỏi quán cà phê, không ngoảnh lại. Ánh nắng đã lên cao, nhưng cô vẫn thấy lòng mình lạnh như vừa đi qua một cơn mưa. Mỗi bước chân là một vết cứa, rỉ máu bên trong. Nhưng cô không khóc. Cô không cho phép mình yếu đuối, nhất là trước mặt người đàn ông đó – Trình Duy.

Ba năm rồi, cô đã học được cách sống sót mà không cần tình yêu.

Cô bắt taxi về bệnh viện nơi mình làm việc – một trung tâm y tế nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố. Cuộc sống của cô giờ gói gọn trong những ca trực, những bệnh nhân nghèo và nụ cười trẻ con. Ở đây, không ai biết cô là con gái của một kẻ từng bị cả giới tài chính nguyền rủa, cũng không ai biết cô từng đánh mất tất cả – kể cả đứa con chưa kịp thành hình.

Nhưng Lâm An cũng không biết rằng, từ phía đối diện đường, có một chiếc xe đen đỗ im lìm suốt gần một tiếng. Trong xe, Trình Duy vẫn ngồi đó, ánh mắt dõi theo bóng dáng mảnh khảnh kia như thể sợ cô tan biến thêm lần nữa.

Anh không dám bước tiếp. Cũng không nỡ rời đi.

 

---

 

Ở bệnh viện, Lâm An cúi đầu đi qua hành lang, ánh mắt kiên định như mọi ngày, nhưng sâu trong đáy mắt vẫn còn đọng lại chút gì đó không thể gọi tên.

“Chị An!” – một giọng nữ trẻ cất lên từ phía phòng trực – “Có người gửi cho chị cái này!”

Cô gái trẻ tên Hương – thực tập sinh – chìa ra một bó hoa bách hợp trắng muốt, kèm theo một mảnh giấy nhỏ được kẹp khéo léo giữa những cánh hoa.

Lâm An cứng người. Bách hợp trắng – loài hoa cô ghét nhất. Không vì mùi hương, mà vì quá khứ. Cô từng đặt một bó y hệt lên bàn tay lạnh ngắt của mẹ ngày tiễn biệt.

Cô cầm mảnh giấy, đọc lướt.

 “Hoa này thay lời xin lỗi. Anh không tìm thấy từ nào đủ để diễn tả.”

Không ký tên. Nhưng cô biết là ai.

Lâm An siết chặt bó hoa rồi nhanh chóng bỏ nó vào thùng rác gần đó. Không một lời giải thích.

Hương tròn mắt: “Chị… không giữ à?”

Lâm An mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm được tới đáy mắt.

“Chị dị ứng với hoa trắng.”

 

---

Đêm hôm đó, trong văn phòng tối om của tập đoàn Trình Thị, Trình Duy ngồi một mình trước màn hình giám sát nội bộ – một hệ thống camera an ninh của bệnh viện mà anh đã tài trợ lắp đặt từ hai năm trước. Không ai biết hệ thống ấy có thêm một kênh riêng, chỉ anh truy cập được.

Anh xem lại đoạn video lúc Lâm An nhận bó hoa, nhìn thấy cô vứt nó đi không chút do dự.

Trái tim anh nhói lên. Nhưng cũng nhẹ đi một phần. Cô vẫn còn cảm xúc. Dù là ghét, cũng còn hơn thờ ơ.

Điện thoại đổ chuông. Trợ lý anh gọi.

“Anh Duy, người của anh vừa báo… có người đang điều tra lại vụ án cũ liên quan đến ông Lâm – ba cô Lâm An.”

Trình Duy đứng bật dậy.

“Là ai?”

“Không rõ. Nhưng người đó đã lần ra vài điểm mâu thuẫn trong hồ sơ năm ấy. Có thể… có ai đó đứng sau tất cả.”

Lần đầu tiên sau nhiều năm, lòng Trình Duy gợn lên một dự cảm kỳ lạ. Nếu vụ án năm xưa không phải như anh nghĩ… thì anh đã sai. Sai hoàn toàn.

Và anh đã đẩy người con gái đó xuống địa ngục không lý do.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play