Hạ đến sớm mười lăm phút. Trời vừa dứt mưa, mặt đất vẫn còn ẩm ướt, nhưng bầu trời phía trên đã trong vắt, rực lên màu xanh thẳm sau những ngày xám xịt. Cô bước lên từng bậc cầu thang dẫn lên sân thượng, trái tim đập mạnh như thể đang bước vào một điều gì đó quan trọng hơn cả một buổi hẹn.

Tòa nhà 86 không cao, chỉ là một khu chung cư cũ ở giữa lòng thành phố. Nhưng từ sân thượng, Hạ có thể nhìn thấy cả một mảng trời rộng lớn, với những tia nắng cuối ngày đang lặng lẽ trượt xuống đường chân trời.

Khải đã đứng đó.

Anh quay lưng lại phía cô, tay bỏ trong túi áo khoác, vai hơi khom về phía trước như đang thả hồn theo gió. Nghe tiếng bước chân nhẹ phía sau, anh không quay lại, chỉ cất giọng dịu dàng:

“Em đến rồi à?”

“Ừ.” – Hạ khẽ đáp, bước lại gần bên cạnh anh. “Em ngỡ mình sẽ đến trễ.”

“Anh ngỡ em sẽ không đến.” – Anh cười, quay sang nhìn cô, ánh mắt sáng lên như vừa gỡ được một nỗi chờ đợi.

Cả hai đứng im lặng vài phút. Không gượng gạo, không cần tìm lời. Chỉ là sự yên tĩnh vừa đủ để lắng nghe nhau thở, lắng nghe gió lướt qua mái tóc, và cảm nhận một thứ gì đó đang lớn dần lên trong lòng họ.

 

---

“Tuần vừa rồi… em đã thay đổi nhiều.” – Khải lên tiếng trước.

Hạ khẽ gật. “Nhờ anh.”

“Không. Là nhờ chính em. Anh chỉ ở bên cạnh, chỉ ra con đường, nhưng em mới là người bước.”

Cô nhìn xuống đôi chân mình. Những bước đi tưởng như nhỏ bé ấy, vậy mà lại mang cô đến tận đây – nơi lần đầu tiên cô thật lòng mong muốn một người, một sự hiện diện, một hơi ấm không tên.

“Em không còn sợ mưa.” – Cô nói, như thể đang thú nhận một điều bí mật.

Khải quay sang, mắt ánh lên sự dịu dàng: “Vì em biết mình không còn một mình nữa.”

Hạ ngẩng đầu, định nói điều gì đó, nhưng rồi khựng lại. Cô nhìn vào mắt anh – đôi mắt vẫn luôn khiến cô cảm thấy an toàn, nhưng giờ đây, có gì đó trong đó khiến cô bối rối. Một câu hỏi, một điều chưa nói ra.

“Khải…” – Cô ngập ngừng. “Anh… đang giấu em điều gì đúng không?”

Anh không trả lời ngay. Gió thổi qua, tóc anh bay nhẹ, và trong ánh chiều tà nhạt dần, nét mặt anh như hoà tan vào khoảng không. Một thoáng sau, anh cười – một nụ cười không rõ buồn hay bình thản.

“Em cảm nhận được rồi sao?” – Anh hỏi nhỏ.

Hạ gật đầu.

“Ừ. Anh có điều chưa kể. Nhưng chưa phải bây giờ… Anh xin em, thêm một chút nữa thôi. Đừng hỏi. Đừng tìm. Khi đến ngày 100, anh sẽ kể cho em tất cả. Nếu em còn muốn nghe.”

Lồng ngực Hạ nghẹn lại. Cô không biết vì sao tim mình nhói lên – là vì nỗi sợ mất đi niềm tin vừa tìm lại được, hay vì cô đã yêu anh nhiều hơn mình tưởng?

Nhưng rồi, cô khẽ gật đầu.

“Được. Em chờ.”

Câu nói đơn giản ấy, với cô là một sự can đảm.

Còn với Khải, đó là một lời hứa.

 

---

Họ ngồi xuống cạnh nhau trên bậc tam cấp sân thượng. Thành phố phía dưới lên đèn, những ánh sáng nhỏ li ti nối tiếp nhau như dòng chảy. Một chú mèo hoang len lén xuất hiện, dụi đầu vào chân Khải rồi nằm cuộn tròn ngủ. Hạ bật cười khẽ.

“Anh quen nó à?”

“Ừ. Lần nào lên đây nó cũng tìm tới. Anh đặt tên nó là Gạo.”

“Vì nó trắng à?”

“Vì nó đói.” – Anh nháy mắt.

Cô cười, và cảm giác nặng nề trong lòng cũng nhẹ đi đôi chút. Có lẽ, giữa những điều chưa rõ ràng, giữa khoảng cách của những bí mật… thì vẫn còn điều gì đó rất thật – như ánh mắt anh, như tiếng cười này, như hơi ấm từ tay anh chạm nhẹ lên mu bàn tay cô lúc vô tình.

Không ai nói gì thêm. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, họ đều biết – một điều gì đó đã vượt qua ranh giới. Không còn là những lần gặp gỡ ngẫu nhiên, không còn là trò chơi “100 ngày” đơn thuần.

Mà là… những bước chạm vào tim nhau.

 

---

Trước khi rời đi, Khải đưa cô một mẩu giấy nhỏ gập làm tư.

“Về nhà hãy mở. Đừng đọc ở đây.”

Cô gật, cất giấy vào túi. Khi quay bước, cô không ngoảnh lại – sợ rằng nếu nhìn thấy ánh mắt anh, mình sẽ không kìm được mà hỏi tất cả những điều đang muốn biết.

 

---

Tối đó, khi một mình trong phòng, Hạ mở tờ giấy ra. Nét chữ Khải – thẳng, đều, nhưng hơi nghiêng như tính cách của anh: tử tế, nhưng không dễ đoán.

“Nếu một ngày em biết anh không như em nghĩ… thì cũng đừng vội rời đi. Vì anh đang sống lại là nhờ có em.”

Hạ đọc đi đọc lại câu đó đến khi nước mắt tràn qua bờ mi.

Và rồi, cô viết lại cho anh, chỉ một dòng:

 “Dù anh là ai, em vẫn sẽ đi hết 100 ngày cùng anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play