Khải rời thành phố vào sáng sớm ngày thứ năm. Không có lời từ biệt dài dòng, chỉ là một tin nhắn ngắn gọn:
[Khải]: Bắt đầu thử thách từ xa nhé. Mỗi ngày một mẩu viết. Anh sẽ không trả lời nhiều, nhưng anh đọc tất cả.
Hạ tưởng mình sẽ thấy bình thường. Nhưng sáng nay, khi đi qua góc quán cà phê quen, không có người ngồi bên cửa sổ chờ cô, cô lại thấy lòng mình trống trơn đến lạ.
---
Ngày 5
Hôm nay trời lại mưa. Em ghé thư viện, đọc thêm vài chương trong cuốn sách anh đưa. Có một câu em ghi lại: “Người ta không sợ bóng tối, người ta sợ cô đơn trong bóng tối.” Em nghĩ… có lẽ mình đang dần bước ra khỏi nó.
[Khải]: Em đã can đảm hơn ngày đầu rồi. Tự hào.
---
Ngày 6
Em thử một điều mới: mặc chiếc váy màu vàng chanh. Hồi trước em luôn nghĩ nó quá nổi bật, không hợp với người nhạt nhòa như em. Nhưng hôm nay, em thấy mình… không tệ. Có một bé gái mỉm cười với em ở trạm xe buýt. Em mỉm cười lại.
[Khải]: Vàng chanh hợp với em hơn em nghĩ đấy. Anh tin là bé gái kia đã nhìn thấy một người rất đẹp.
---
Ngày 7
Em có chút mệt. Không vì việc gì cụ thể, chỉ là cảm giác nặng nề trong lòng. Em không muốn cười, không muốn nói. Nhưng em vẫn viết cho anh. Vì em hứa là mỗi ngày sẽ viết.
[Khải]: Có những ngày chỉ cần sống thôi đã là đủ can đảm rồi, Hạ.
Cô đọc đi đọc lại dòng tin nhắn đó nhiều lần. Rồi lần đầu tiên, bật khóc. Không phải vì buồn, mà vì cảm thấy được thấu hiểu – một cách rất yên lặng.
---
Ngày 8
Em đi ngang qua cửa hàng bánh, mua một chiếc bánh tart dâu – loại em từng rất thích hồi nhỏ. Em ăn nó trong công viên, một mình, và nghĩ: “Có những niềm vui không cần phải chia sẻ mới được phép tồn tại.” Nhưng rồi em vẫn viết cho anh. Vì em muốn anh biết hôm nay em đã vui.
[Khải]: Anh nghĩ em nên viết câu đó vào sổ nhật ký. Rồi đánh dấu nó là “ngày biết yêu bản thân”.
---
Ngày 9
Em nằm mơ thấy một con đường rất dài. Trên đường chỉ có một mình em đi, xung quanh toàn sương mù. Nhưng em không sợ. Vì em biết, cuối đường sẽ có ai đó chờ. Có lẽ… là anh.
Cô gửi tin nhắn đó lúc gần nửa đêm. Không mong nhận được hồi âm. Nhưng chỉ hai phút sau, tin nhắn của anh đến:
[Khải]: Anh sẽ luôn đứng ở cuối con đường đó. Không phải để dẫn lối, mà để ôm em thật lâu khi em đến nơi.
Tim Hạ nhói lên một nhịp rất khẽ. Lần đầu tiên, cô thấy mình muốn gặp lại ai đó đến mức… không thể đợi nổi.
---
Ngày 10
Hôm nay là ngày cuối của một tuần xa cách. Hạ không viết gì dài, chỉ gửi một câu:
Em nhớ anh.
Không hoa mỹ. Không ẩn dụ. Chỉ là một sự thật cô không còn muốn che giấu.
Một giờ sau, khi cô đang ngồi bên khung cửa, nhìn cơn mưa chiều rơi nhẹ, điện thoại rung lên.
[Khải]: Tối nay 7h, sân thượng tòa nhà 86, anh đợi.
Cô không kịp suy nghĩ gì thêm. Chỉ thấy tim mình như bật dậy, chạy về phía một người – mà giờ đây, cô không còn xem là “lạ” nữa.