Buổi sáng, trời mưa lất phất. Hạ ngồi bên cửa sổ, tay ôm ly sữa ấm, mắt dõi theo những giọt nước chảy dài trên mặt kính. Cô không ghét mưa, nhưng cũng chưa bao giờ thấy nó dễ chịu như hôm nay. Có lẽ vì lòng cô không còn lộn xộn như những ngày trước nữa.
[Khải]: Hôm nay em có sẵn lòng đi lạc với anh không?
Cô cười khi đọc tin nhắn. Anh luôn có cách dùng từ kỳ lạ, nhưng chẳng hiểu sao, cô lại thích điều đó. Như thể mỗi ngày trôi qua đều là một điều mới mẻ mà anh chuẩn bị riêng cho cô.
---
Hạ không hỏi "đi đâu", chỉ mặc áo mưa và đợi anh trước ngõ nhỏ. Khi Khải đến, anh đưa cho cô một chiếc dù màu đen – đơn giản, nhưng trong ánh mắt anh lại ánh lên chút gì đó tinh nghịch.
“Chúng ta sẽ đi bộ. Không có điểm đến cụ thể. Gọi là… ngày đi lạc.” – Anh vừa nói vừa bước chậm rãi bên cạnh cô.
Mưa không to, đủ để thấm ướt gấu váy và lạnh đôi vai. Nhưng có người đi bên cạnh, Hạ lại thấy an lòng đến lạ.
Họ rẽ qua những con hẻm nhỏ, nơi cô chưa từng đặt chân đến. Khải chỉ vào những bức tường đầy tranh vẽ, kể cho cô nghe từng mẩu chuyện nhỏ: chỗ này từng là quán kem anh hay trốn mẹ đi ăn hồi nhỏ, góc kia là nơi anh cùng bạn viết thư gửi “người thương” mà chưa từng dám đưa.
“Anh có người thương hồi bé à?” – Cô hỏi, giọng nửa thật nửa đùa.
“Có.” – Anh gật. “Nhưng anh nghĩ… không ai có thể thay đổi mình nhiều bằng người mình yêu thật sự. Và anh chưa từng gặp người đó.”
Hạ cúi mặt, không nói gì. Nhưng tim cô lại bất giác rung lên một nhịp lạ lẫm.
---
Họ dừng lại ở một quán trà nhỏ nép bên đường. Cửa kính mờ hơi nước, bàn gỗ sẫm màu, và mùi trà nhài thoảng trong không khí.
“Ngày mai anh đi công tác một tuần.” – Khải nói, vừa rót trà.
“Ờ…” – Hạ ngập ngừng. “Vậy... 100 ngày đó sẽ tạm ngưng sao?”
“Không.” – Anh cười. “Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục. Chỉ là mỗi ngày, em sẽ viết cho anh một đoạn ngắn, gửi qua tin nhắn. Còn anh sẽ gửi lại một điều nho nhỏ khiến em cười.”
Cô ngạc nhiên nhìn anh. “Tại sao anh lại làm tất cả những điều này? Vì em là ‘thí nghiệm tình cảm’ của anh sao?”
Khải im lặng một lát, rồi trả lời chậm rãi: “Vì anh muốn em biết… có ai đó đang thật sự quan tâm em, không vì lý do gì cả.”
Cô không biết phải nói gì. Chỉ thấy ánh mắt mình chợt nóng lên.
Ngoài trời, mưa đã tạnh. Những tia nắng le lói xuyên qua đám mây, phản chiếu trong ánh mắt anh – và cả trong trái tim cô, đang khẽ mở ra từng chút một.
Ngày thứ tư – không còn là sự tò mò, mà là một chút nhớ. Một chút buồn khi biết ngày mai sẽ không còn gặp anh. Và một chút… rung động đầu tiên.