Chương 3: Ngày 3

Hạ không nghĩ mình sẽ mong chờ một cuộc hẹn, nhưng sáng nay, cô lại dậy sớm hơn thường lệ. Trong khi đánh răng, cô lặng lẽ nhìn mình trong gương – vẫn là gương mặt đó, đôi mắt đó, nhưng có điều gì đó đã khác.

Điện thoại rung lên đúng lúc cô đang buộc tóc.

 [Khải]: Hôm nay anh không rảnh vào buổi sáng. Nhưng 4h chiều, gặp nhau ở thư viện thành phố nhé.

 

Cô không trả lời ngay, chỉ nhìn dòng tin nhắn rồi mỉm cười rất khẽ. Không phải vì niềm vui được gặp anh, mà vì cô thấy… mình đang dần bước ra khỏi những lặp lại buồn tẻ của bản thân.

 

---

Thư viện thành phố là một nơi yên tĩnh, cổ kính và có chút gì đó xa cách. Hạ thường đi ngang qua nhưng chưa bao giờ đủ can đảm bước vào. Không hiểu sao, cô luôn có cảm giác nơi đó chỉ dành cho những người “có khí chất”.

Nhưng hôm nay, cô bước vào. Và anh đã ở đó.

Khải đang ngồi cạnh cửa sổ, ánh nắng chiều nhẹ hắt lên mái tóc, tạo nên một khung cảnh dịu dàng như trong phim. Anh ngẩng đầu khi thấy cô, đôi mắt cong nhẹ khi cười – nụ cười không rộng, nhưng lại rất ấm.

“Đến rồi à?” – Anh gấp quyển sách lại. “Hôm nay, anh muốn em chọn một cuốn sách mà em từng rất muốn đọc, nhưng vì lý do nào đó lại chưa bao giờ dám mở ra.”

“Chỉ là đọc sách thôi sao?” – Hạ ngạc nhiên.

“Chỉ là đọc sách. Nhưng không chỉ để đọc.” – Anh khẽ nghiêng đầu. “Mà để hiểu xem em từng sợ điều gì.”

Cô lặng người. Không ngờ một hành động đơn giản lại có thể khiến cô chùng lòng đến vậy.

Hạ bước đi giữa những kệ sách. Cô lướt qua những tiểu thuyết dày cộp, những cuốn sách chuyên ngành khô khan… rồi dừng lại ở một quyển sách cũ, gáy sách đã hơi ngả màu: “Tự tin để sống cuộc đời của riêng bạn.”

Cô từng cầm nó lên, ở một hiệu sách nhỏ gần nhà. Nhưng rồi đặt xuống. Vì sợ. Sợ rằng khi đọc xong, mình vẫn không thay đổi được gì.

Hôm nay, cô mang nó về chỗ ngồi. Không nói gì, chỉ đặt trước mặt Khải.

Anh nhìn lướt qua, rồi gật đầu. “Tốt. Hôm nay, chỉ cần một chương thôi. Đọc xong, em nói cho anh biết cảm xúc đầu tiên của em.”

Họ ngồi im lặng như thế, giữa không gian tĩnh mịch của thư viện. Ánh nắng chiều dần rút khỏi ô cửa sổ, để lại ánh sáng vàng ấm áp phản chiếu lên gương mặt cô – đang chăm chú đọc từng dòng, từng chữ.

Một giờ sau, cô khép sách lại. Ngẩng đầu, giọng nhỏ nhưng dứt khoát.

“Em thấy buồn.”

“Vì sao?” – Anh hỏi.

“Vì… em nhận ra mình đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội để sống đúng với mình. Chỉ vì sợ, chỉ vì nghĩ mình không đủ tốt.”

Khải không nói ngay. Một lúc sau, anh mới khẽ đáp: “Thế thì từ hôm nay, mỗi ngày, em chỉ cần dũng cảm thêm một chút. Không cần thay đổi cả thế giới. Chỉ cần không trốn khỏi chính mình.”

Hạ nhìn anh, và cô biết mình đang thay đổi.

Ngày thứ ba – không có hoa, không có lời hứa hẹn. Chỉ là một buổi đọc sách. Nhưng chính sự im lặng ấy, lại làm cô nghe rõ tiếng lòng mình hơn bao giờ hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play