Chương 2: Ngày 2

Hạ tỉnh dậy với một cảm giác mơ hồ như mình vừa có một giấc mơ rất dài. Nhưng khi nhìn xuống màn hình điện thoại, nơi có một tin nhắn lạ được gửi đến lúc 6h sáng, cô biết: đó không phải là mơ.

 [Số lạ]: 7h30. Quán cà phê ở góc đường số 9. Ngày thứ hai bắt đầu rồi.

Cô nhìn chăm chăm vào dòng tin nhắn, tay vô thức siết chặt chiếc chăn. "Ngày thứ hai" – anh ta đang thật sự nghiêm túc? Mới hôm qua thôi, cô còn nghĩ tất cả chỉ là một trò đùa kỳ cục. Nhưng giờ đây, cô nhận ra mình đã bước một chân vào một điều gì đó không thể lùi lại được nữa.

Cô đến quán đúng giờ. Trái tim cứ đập thình thịch khi đẩy cánh cửa kính, ánh mắt quét qua từng góc ngồi. Anh ta – vẫn là dáng ngồi ung dung, chiếc ly cà phê nóng trước mặt và ánh mắt nhìn cô như thể đã quen thuộc từ lâu.

“Chào buổi sáng.” Anh lên tiếng trước, giọng trầm và bình tĩnh.

“Chào…” – Cô đáp lại, ngồi xuống đối diện. “Anh vẫn chưa nói cho em biết tên anh.”

“Ừ, thật ra... hôm qua em cũng chưa cho anh biết tên em.” Anh cười nhẹ, khoanh tay lại. “Gọi anh là Khải.”

“Hạ.” – Cô đáp nhỏ, như một phản xạ.

Khải gật đầu, ánh mắt nhìn cô chăm chú. “Em nghĩ gì về hôm qua?”

“Em… vẫn chưa hiểu. Vì sao lại là em?” – Hạ hỏi, lần đầu dám nhìn thẳng vào mắt anh. Trong đó không có gì quá bí ẩn, nhưng lại khiến người khác dễ bị kéo sâu vào.

“Vì em không tin rằng mình đáng được yêu.”

Câu nói khiến cô sững người. Không phải vì nó sai, mà vì… nó quá đúng. Như thể anh đã nhìn thấy một phiên bản của cô mà ngay cả bản thân cũng luôn lẩn tránh.

“Em…” – Cô định phản bác, nhưng cổ họng nghẹn lại. Không một lời nào thoát ra được.

Khải không ép. Anh chỉ đưa tay đẩy về phía cô một cuốn sổ nhỏ bọc da màu nâu nhạt. “Anh muốn em ghi lại từng ngày trong 100 ngày này. Cảm xúc, suy nghĩ, bất cứ điều gì. Em không cần đưa anh xem, nhưng em sẽ cần nó vào ngày cuối cùng.”

Hạ lặng lẽ nhận lấy. Trong lòng cô không hiểu sao lại có một chút hồi hộp – không phải vì bị ép buộc, mà vì cảm giác như mình đang đứng trước một câu chuyện mà cô chưa từng dám viết.

“Vậy hôm nay... chúng ta làm gì?” – Cô hỏi, không tin mình lại là người chủ động trước.

“Không cần làm gì to tát. Hôm nay, em sẽ chỉ kể cho anh nghe về điều khiến em thấy buồn nhất trong tuần qua.”

Cô mở to mắt nhìn anh. “Chuyện đó là riêng tư.”

“Yêu cũng là chuyện riêng tư, Hạ. Nhưng nếu em không dám nói ra nỗi buồn, làm sao người khác có thể bước vào trái tim em?”

Hạ nhìn xuống ly cà phê vừa được đặt lên bàn. Hơi nóng mỏng manh bốc lên như một lời mời gọi dịu dàng. Cô cắn nhẹ môi dưới, rồi thở ra một hơi thật dài.

“Có một lần... em bị điểm kém trong bài thuyết trình dù em đã chuẩn bị rất nhiều. Thầy nói em không có khí chất, không đủ tự tin. Em biết thầy không sai, nhưng… nó khiến em thấy như mình thật sự vô hình.”

Khải không nói gì, chỉ gật nhẹ. Cái cách anh lắng nghe khiến cô bất ngờ – không chen ngang, không thương hại, chỉ là sự hiện diện đầy kiên nhẫn. Và bằng một cách nào đó, điều đó khiến tim cô dịu lại.

“Thật ra…” – Cô chớp mắt. “Lần đầu tiên kể chuyện buồn cho một người lạ, em lại cảm thấy dễ thở.”

“Vì anh không nhìn em như một người yếu đuối.” – Khải nói khẽ. “Mà như một người đang dần can đảm lên.”

Hạ bật cười. Lần đầu tiên trong một cuộc trò chuyện kỳ lạ, cô cười thật lòng.

Ngày thứ hai – không có những lời tỏ tình ngọt ngào, không có khoảnh khắc rung động mạnh mẽ. Nhưng là ngày đầu tiên cô thấy mình được lắng nghe, không phải với ánh mắt đánh giá, mà bằng một trái tim lặng lẽ đồng hành.

Và đó có lẽ… là sự bắt đầu thật sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play