Editor: Cá

Diệp Tử Phi hừ một tiếng thật mạnh: “Ngươi tốt nhất nói được làm được.”

Thiếu niên cảm xúc tới nhanh, đi cũng nhanh.

Theo sau, hắn kéo tay Diệp Tử Hàm tay, cười nói: “Ca ca, đi thôi, không cần bận tâm đến người không biết xấu hổ.”

Hắn chỉ chỉ phương hướng Vương Nguyệt vừa tới, "Vừa rồi nghe nói có trà lâu mới khai trương, chúng ta đi xem đi!”

Diệp Tử Hàm sủng nịch nhìn đệ đệ nhà mình, gật gật đầu.

Khoảng khắc xoay người rời đi, hắn nhìn bóng lưng Vương Nguyệt liếc mắt một cái, trong mắt đầy nghi hoặc.

Cảm giác Vương Nguyệt cùng dĩ vãng có chút không giống.

……

Vương Nguyệt rời xa huynh đệ Diệp gia đến cả tâm tình đi tìm việc cũng không còn.

Ai biết được ở chỗ rẽ nào đó còn có thể gặp lại nữa.

Đến lúc đó bị nói bám dai không dút, nàng cũng không còn lời nào bào chữa.

Hôm nay không thu hoạch được gì, Vương Nguyệt đột nhiên thấy mất mát.

Thở dài, tâm tình của nhân sĩ thất nghiệp là đây sao?

Lúc này, một cổ ngọt nhu mùi hoa thoảng bay qua mũi, làm nàng không tự chủ được dừng bước.

Vương Nguyệt bị mùi hương hấp dẫn, đi đến nơi hương khí phát ra.

Xuyên qua đám người, nàng thấy được một quầy hàng bán điểm tâm.

Trên quầy hàng bày đủ loại kiểu dáng điểm tâm phong phú, hình dạng khác nhau, sắc thái sặc sỡ.

Mặt trên bày biện bánh hoa đào màu hồng phấn, bánh tuyết trắng tinh, bánh mè vàng óng ánh, còn cả mẻ bánh quy thơm ngọt mới ra lò, tản ra từng trận hương thơm mê người.

Phía sau quầy điểm tâm là một phụ nhân lớn tuổi đang nghiêm túc làm bánh, nàng quần áo mộc mạc, đầu đội khăn trắng, khuôn mặt hòa ái dễ gần.

Vương Nguyệt nhìn điểm tâm trước mắt, nhớ tới vị kia trong.

Không biết Bạch Ngọc sẽ thích ăn không nhỉ?

Do dự một lát, Vương Nguyệt vẫn là tiến đến, đi đến trước quầy hàng.

Nhìn nhìn trái phải, Vương Nguyệt chọn mấy cái điểm tâm tạo hình tinh xảo đáng yêu.

“Ta lấy mấy cái này, làm phiền rồi.”

“Được rồi.” Phụ nhân mỉm cười đem mấy món điểm tâm Vương Nguyệt chọn đóng gói cẩn thận, liền đưa cho nàng, “Cầm lấy cẩn thận nhé.”

Vương Nguyệt gật đầu, đưa tiền sau liền cầm điểm tâm trở về.

Nàng cúi đầu nhìn phần điểm tâm trên tay.

Sáng nay có vẻ chọc Bạch Ngọc sinh khí, hy vọng mấy món điểm tâm nhỏ này có thể dỗ được hắn.

Ý thức được chính mình suy nghĩ cái gì, Vương Nguyệt hơi khựng lại, sau đó bật cười.

Mới xuyên qua không tới hai ngày, mà đã nghĩ đến chuyện dỗ người ta vui, thật là xem người thành phu lang của mình rồi?

Vương Nguyệt một mình nở nụ cười, đưa tới tầm mắt quái dị từ người qua đường.

Nàng sau khi phát hiện, vội vàng ngưng cười, bất quá trong lòng đã nghĩ thông suốt.

Dù sao hiện tại nàng cũng đã là Vương Nguyệt, trong mắt thế nhân, Bạch Ngọc chính là phu lang của nàng.

Tuy rằng nàng đến đây chưa thấy qua bao nhiêu nam tử, nhưng nếu thật sự không thể quay về hiện đại, cùng Bạch Ngọc sống chung cũng không tồi.

Đặc biệt là sau khi gặp qua huynh đệ Diệp gia.

Không có đối lập liền không thấy thương tổn, so sánh rồi mới biết, Bạch Ngọc ngoan ngoãn quả thực quá đáng yêu.

Vương Nguyệt tự mình cảm khái xong, suy nghĩ đến bốn vách tường nghèo nàn nhà mình, thở dài.

Kiếm tiền quả nhiên vẫn là chuyện cấp bách.

......

“Bạch Ngọc, ta đã trở về.” Vương Nguyệt vừa vào cửa vừa gọi.

Phòng trong Bạch Ngọc ngồi ngay ngắn tu sửa y phục sợ tới mức tức khắc buông quần áo, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón Vương Nguyệt.

Vương Nguyệt liền thấy một đạo thân ảnh bước nhanh mà đến, sau đó mang dáng vẻ co quắp khẩn trương đứng ở một bên, hơi cúi đầu.

“……”

Nàng nhất thời đã quên, nàng lấy chính là kịch bản ngược phu.

“Khụ khụ, ngươi kỳ thật không cần như vậy.” Vương Nguyệt gãi gãi đầu.

Bạch Ngọc nghe xong, đầu rũ đến càng thấp.

Vương Nguyệt thở sâu, nói cho chính mình, việc này không gấp được.

Nàng tiến lên đem điểm tâm đã mua đặt lên bàn.

Xoay người tiếp đón Bạch Ngọc, “Lại đây, xem ta mua gì cho chàng này.”

Bạch Ngọc nắm chặt tay, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt lại càng tái nhợt.

Vương Nguyệt liền ngồi đó, nhìn nhân nhi trước mặt nhân nhi lại mãi vẫn không nhích một bước.

Không phải, nếu nàng thật sự là nguyên thân, chỉ riêng hành vi Bạch Ngọc không nghe lời như này hẳn là sẽ càng thêm chọc giận nàng đi?

Vương Nguyệt một tay chống cằm, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Bạch Ngọc.

Nàng muốn nhìn xem Bạch Ngọc sẽ làm thế nào.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Bạch Ngọc tựa như không chịu nổi này bầu không khí áp lực, hắn co quắp bất an mà dịch bước đến bên cạnh bàn.

Đôi tay của hắn khẩn trương bắt lấy vạt áo, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu nhìn lên trên bàn.

Vương Nguyệt thở dài, ý thức được bản thân có hơi khi dễ hắn quá.

“Đừng sợ, ta lại đâu có ăn chàng.” Nàng đem điểm tâm đóng gói trên bàn mở ra, đẩy đến trước người Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc nhấp chặt môi, đang định giương mắt nhìn lại thì có một cổ hương thơm bay vào trong mũi.

Hắn sửng sốt, ngơ ngác mà nhìn lịa nơi hương thơm tỏa ra.

Chỉ thấy trên bàn có mấy cái bánh tuyết thơm ngọt ngon miệng.

Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào điểm tâm, một hồi lâu mới như lấy lại tinh thần, ngước mắt nhìn về phía Vương Nguyệt.

Hắn thấy người trước kia nhìn đến hắn luôn lộ ra khuôn mặt khinh thường chán ghét, vào lúc này thế nhưng lộ ra ý cười ôn hòa.

Hắn nhất thời ngơ ngác, quên cả dời mắt, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng.

Vương Nguyệt nhìn Bạch Ngọc ngây ngốc, nhất thời nhịn không được, bật cười.

Hắn cũng quá đáng yêu đi.

Nguyên thân thật đúng là mắt mù mới chướng mắt Bạch Ngọc.

Chính là đương lúc vui vẻ, Vương Nguyệt trong lòng cũng hơi hơi cảm thấy đau lòng.

Rốt cuộc là phải chịu đựng bao nhiêu bất công mới có thể khi nàng thể hiện một chút thiện ý liền cảm thấy không tin tưởng.

Vương Nguyệt ngừng cười, chỉ điểm tâm, “Mua cho chàng ăn, chỉ là không biết chàng có thích không.”

Bạch Ngọc lúc này mới phản ứng lại, tay trái lặng lẽ nhéo vào mu bàn tay phải, cảm giác được đau đớn mới tin tưởng những gì đang phát sinh trước mắt chính là hiện thực.

Hắn chậm rãi ngồi xuống, thong thả mà duỗi tay hướng đến điểm tâm.

Trong lúc hắn còn trộm chú ý thần sắc Vương Nguyệt, một khi có gì không đúng là hắn liền nhanh chóng thu tay lại.

Chỉ là là Vương Nguyệt từ đầu đến cuối đều luôn mỉm cười nhìn hắn, làm hắn nhất thời nỗi lòng hỗn loạn.

Hắn nhẹ nhàng cầm lấy một khối, cắn một ngụm nho nhỏ.

Nháy mắt, một cổ hương vị thơm ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, mềm mại như tơ lụa, làm người say mê.

Thì ra bánh tuyết là hương vị này.

Hắn từ khi sinh ra, vào lúc đại phu xác định cuộc đời này của hắn này chỉ có thể là một người câm, nương cùng cha liền không còn yêu thích hắn, cảm thấy hắn đen đủi.

Những món ngon luôn luôn đều chỉ có đệ muội mới có thể ăn.

Sau khi xuất giá, thê chủ cũng vẫn luôn ghét bỏ hắn, đánh chửi hắn, hắn cho rằng đời này hắn đều không có cơ hội nhấm nháp đến điểm tâm.

Không ngờ, té ngã một cái, thê chủ sau khi tỉnh lại, thế nhưng sẽ mua điểm tâm cho hắn.

Đuôi mắt Bạch Ngọc phiếm hồng, một ngụm một ngụm chậm rãi nhấm nháp bánh tuyết trong tay.

Bởi vì hắn vẫn luôn cúi đầu, cho nên Vương Nguyệt nhìn không thấy đôi mắt ướt át phiếm hồng của hắn.

Chính là xem hắn một ngụm tiếp một ngụm, Vương Nguyệt cũng có thể nhìn ra Bạch Ngọc thích ăn.

Khóe miệng Vương Nguyệt cong lên, cảm giác buồn bực từ huynh đệ Diệp gia đều biến mất sạch sẽ.

Nàng dùng ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, hấp dẫn sự chú ý của Bạch Ngọc.

“Từ từ ăn, mấy cái này đều cho chàng.” Dứt lời, Vương Nguyệt đứng lên, đi ra ngoại viện, “Ta vừa thấy thùng nước đã trống không, trời còn chưa tối, để ta đi lấy ít nước về.”

Sau đó liền mang theo thùng gỗ đi ra ngoài.

Bạch Ngọc lúc này mới dám ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng rời đi của Vương Nguyệt, lại nhìn về phía điểm tâm trên bàn.

Lại lần nữa ngốc lặng.

Hiện tại nàng đối với hắn tốt như vậy là vì nàng mất trí nhớ, nếu nàng nhớ lại……

Bạch Ngọc hồi tưởng lại Vương Nguyệt trước khi mất trí nhớ, thân mình run rẩy.

Bạch Ngọc nhấp môi, nghĩ thầm, nếu nàng có thể vẫn luôn không nhớ lại……

Lấy lại tinh thần, ý thức được chính mình suy nghĩ cái gì, hắn giơ tay vỗ nhẹ vào mặt.

Hắn sao có thể nghĩ như vậy được, mất hết trí nhớ nàng cũng rất khổ sở đi?

Nàng hiện tại hẳn đang rất mong nhớ lại.

Xuất thần một lát, hắn lắc đầu, đem ý tưởng hỗn loạn ý tưởng.

Thuận theo tự nhiên vậy.

Sau đó hắn tiếp tục vùi đầu chậm rãi ăn bánh tuyết.

Trong vô thức, khóe miệng cũng hơi hơi giơ lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play