Editor: Cá

Lại lần nữa đi vào trong thôn, Vương Nguyệt vẫn còn có điểm mê mang.

Hiện tại cũng không biết cốt truyện trong sách đã tiến triển đến đâu, cũng không rõ ràng lắm việc nàng đến đối với cốt truyện sẽ sinh ra ảnh hưởng tiêu cực gì hay không.

Nàng cũng chỉ có thể vừa đi vừa tính, ưu tiên suy xét vấn đề sinh tồn trước.

Đầu tiên, nàng cần kiếm tiền, ngày nào cũng ăn cháo loãng nhạt nhẽo, lâu dài nàng sẽ chịu không nổi.

Sau khi đã hỏi đường, Vương Nguyệt đi đến trước cửa nhà trưởng thôn, ngẩng đầu nhìn căn nhà khác xa căn nhà cũ nát nhà nàng, không khỏi có chút xíu hâm mộ.

Đang muốn giơ tay gõ cửa gỗ, lại thoáng nhìn có người từ trong phòng đi ra.

Đó là một vị nam tử mặt mang sa mỏng, diện mạo tiếu lệ.

Chỉ là đối phương sau khi thấy Vương Nguyệt, trong mắt lại hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

Liền liếc mắt một cái, Vương Nguyệt cơ bản có thể xác định đối phương là ai.

Nam chính trong sách, Diệp Tử Hàm.

Căn cứ trong sách miêu tả, hắn đối với nguyên thân dây dưa cực kỳ không kiên nhẫn, nhưng nề hà nữ tôn nam ti, hắn cũng không có biện pháp làm gì.

Diệp Tử Hàm xoay người đinh quay về phòng, lại bị Vương Nguyệt gọi lại.

“Cái đó, ta muốn gặp trưởng thôn, có thể cho ta vào được chứ?”

Quản hắn nam chủ hay không nam chủ, có không dây dưa hay không, hiện tại nàng ở trong mắt người khác vẫn đang là người mất trí nhớ đấy.

“Ngươi……” Diệp Tử Hàm còn chưa nói hết, đã bị người từ phía sau hắn đi ra đánh gãy.

“Vương Nguyệt, ngươi đừng hòng bước vào nhà ta một bước!” Một vị nhìn như tiểu hài tử mười tuổi nổi giận đùng đùng trừng mắt với Vương Nguyệt.

Không cần hỏi, Vương Nguyệt cũng có thể chắc chắn hắn ta chính là bào đệ Diệp Tử Hàm,  Diệp Tử Phi.

Trong sách, Diệp Tử Phi có thể nói là cái đinh trong mắt Vương Nguyệt, mỗi lần Vương Nguyệt tìm cơ hội tiếp cận Diệp Tử Hàm, đều sẽ bị Diệp Tử Phi phá ngang.

Lần này Diệp Tử Phi hẳn cũng lại hiểu lầm nàng đặc biệt tới cửa mai phục Diệp Tử Hàm.

Trời đất chứng giám, nàng Vương Nguyệt đối với nam chính trong sách thật sự không có hứng thú, thậm chí còn muốn tránh càng xa càng tốt.

Nàng không nghĩ bước lên vết xe đổ của nguyên thân, tuy rằng chưa đọc hết sách, nhưng mấy loại pháo hôi như này, kết cục đều sẽ không tốt.

Thu hồi suy nghĩ, Vương Nguyệt muốn mở miệng giải thích, lại thấy Diệp Tử Phi nhanh chóng kéo Diệp Tử Hàm vào trong, còn không quên đóng cửa phòng lại.

“……” Bọn họ không cho người ta cơ hội giải thích gì luôn.

Vương Nguyệt thở dài, biết chỉ cần hai huynh đệ kia còn ở, nàng liền hỏi không ra kết quả.

Nàng xoay người, đi hướng căn nhà gần nàng nhất, cất tiếng gọi vào bên trong.

“Tới ngay, tới ngay.”

Cùng với tiếng vang, một bóng người xuất hiện ở phía sau cửa.

Vương Nguyệt nhìn lên, đây chẳng phải là người ngày hôm qua ở trên đường cùng nàng chào hỏi sao.

Chu Tiểu Như cũng nhận ra nàng, sâu sắc nghi hoặc hỏi, “Vương Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?”

……

Lúc sau vào nhà, Vương Nguyệt cũng rốt cuộc biết người trước mắt là ai.

Chu Tiểu Như, một nhân vật nhỏ không mấy quan trọng trong sách.

Tuy nhiên, phu phụ các nàng lại là số ít người hảo tâm thương cảm đến Bạch Ngọc, ngẫu nhiên sẽ trợ giúp hắn.

Ngày thường không quen nhìn cách nguyên thân dây dưa nam chủ, cũng sẽ ra tiếng nhắc nhở nguyên thân.

Đáng tiếc, nguyên thân đều như gió thoảng bên tai, cực kỳ không kiên nhẫn với nàng ấy.

Nghĩ đến tương lai sau này, Vương Nguyệt liền một năm một mười đem chuyện mình mất trí nhớ nói cho Chu Tiểu Như, cũng tỏ vẻ từ nay bản thân sẽ sống đàng hoàng, không để tâm đến Diệp Tử Hàm nữa.

Chu Tiểu Như hoài nghi nhìn Vương Nguyệt, không quá tin tưởng lời nàng nói.

Vương Nguyệt nội tâm phun tào nguyên thân, nhân phẩm kém đến mức bây giờ nàng nói hối cải làm con người mới cũng không có người tin.

“Là thật đấy, ta muốn kiếm tiền, cho nên hy vọng ngươi có thể chỉ cho ta phương pháp kiếm tiền được chứ.”

Bằng không nàng trời xa đất lạ, biết đi nơi nào kiếm tiền.

“Ngươi có thể lên chợ phiên xem có nhà ai đang muốn tuyển người không.”

“Chợ?” Vương Nguyệt nghi hoặc, “Đi thế nào?”

Chu Tiểu Như trợn trắng mắt, người này nếu thật sự không phải mất trí nhớ thì là ngốc thật rồi.

“Ngươi ra thôn, một đường đi thẳng phía bắc, đi nửa canh giờ là thấy chợ.”

“Còn chuyện có người muốn tuyển ngươi hay không thì ta không biết.”

Chu Tiểu Như vẻ mặt ghét bỏ nhìn Vương Nguyệt cánh tay gầy chân gầy, thật sự hoài nghi liệu sẽ có người muốn thu nàng.

Vương Nguyệt đối với việc Chu Tiểu Như ghét bỏ không tỏ ý kiến, nàng tin tưởng trời xanh không phụ người có lòng.

Vương Nguyệt đứng dậy, nói cảm tạ liền xoay người rời đi.

……

Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua đám sương mù chiếu vào khu chợ nhỏ hương trấn, làm hết thảy đều phủ thêm một tầng kim sắc nhàn nhạt.

Các hàng quán, người bán rong sớm đã bày biện ra thương phẩm muôn màu rực rỡ, rao hàng náo nhiệt, cả khu chợ giống như một bức họa sinh động mà bận rộn.

Nhưng lúc này Vương Nguyệt thở hổn hển lại cùng chợ náo nhiệt không hợp nhau.

Vương Nguyệt vừa thở dốc, vừa phun tào trong nội tâm, nguyên thân ham ăn biếng làm lâu năm quen rồi, thể hư thật sự, đi nửa canh giờ đường quả thực là muốn mệnh của nàng.

Vương Nguyệt vỗ vỗ đôi chân mệt mỏi đến phát run, lau mồ hôi trên trán.

Xem ra cần phải gia cường thể lực, bằng không về sau còn như thế nào qua lại đi tới đi lui.

Đang lúc nàng chuẩn bị bước vào khu chợ, lại thấy nơi xa đánh tới một chiếc xe bò.

Điều khiển xe bò chính là thôn dân nàng từng thấy ở thôn Bình Hà, nàng không biết tên.

Đối phương cũng thấy nàng, liền phất phất tay vẫy gọi.

“Vương Nguyệt, ngươi muốn ra chợ sao không nói sớm, trên xe ta còn chỗ nè.” Đối phương chỉ chỉ chỗ trống phía.

Từ trong miệng những người trên xe, Vương Nguyệt biết được vị này chính là Bình thúc, ngày thường thu chút phí nhỏ, chuyên chở người trong thôn muốn đi lên chợ.

Tuy rằng trong lòng tò mò Bình thúc thân là nam tử vì sao ở đây đánh xe bò, nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm để hỏi.

Vương Nguyệt mỉm cười, tỏ vẻ lần tới sẽ đi tìm hắn.

Trong lòng lại thầm hành hung Chu Tiểu Như, rõ ràng có phương tiện đi lại, vì cái gì lại để nàng cuốc bộ.

Nàng còn chưa có nghèo đến mức chút tiền phí đó cũng không trả nổi.

Sửa sang lại cảm xúc, Vương Nguyệt tiếp tục đi dạo ven đường.

Vương Nguyệt đi vào một tửu lầu, đi đến trước quầy.

Chưởng quầy đang cúi đầu khảy bàn tính cảm thấy có người đi đến gần thì dừng động tác, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nguyệt.

“Vị khách quan này, muốn gọi món gì sao?”

“Chưởng quầy, chỗ này của ngài còn thiếu nhân thủ không?” Vương Nguyệt có điểm ngượng ngùng hỏi.

Chưởng quầy nhìn quét Vương Nguyệt, lắc đầu: “Chỗ ta không thiếu người.”

Vương Nguyệt gật đầu.

Liền ở khoảnh khắc nàng xoay người, chưởng quầy như sực nhớ tới cái gì, “Ây mà, ngươi có thể tới trà lâu cuối phố xem, chỗ đó gần đây vừa mới khai trương.”

Vương Nguyệt nói lời cảm tạ sau liền hướng chỗ chưởng quầy chỉ chỗ đi đến.

Nhìn chợ ven đường ầm ĩ, nếu không phải tự thể nghiệm, nàng tuyệt đối sẽ không cho rằng đây đều chỉ là thế giới dưới ngòi bút.

Càng tiếp cận trà lâu chưởng quầy nói, Vương Nguyệt càng khẩn trương.

Không biết lần này sẽ thuận lợi chứ?

Vương Nguyệt thở sâu, đang chuẩn bị bước vào trà lâu, ngước mắt thoáng nhìn bảng hiệu, sợ tới mức nàng đem chân thu hồi.

Nàng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm bảng hiệu phía trên viết “Hồi Hương Lâu”, trong lòng có câu nói không biết có nên nói rhay không.

Trà lâu này chẳng phải chính là quán trà do nữ chủ Lâm Hồi trong truyện mở?

Vương Nguyệt khóc không ra nước mắt, nàng hiện tại chỉ nghĩ né xa nhóm nhân vật chính, tránh đi theo con đường của nguyên thân.

Vương Nguyệt lập tức lập tức xoay người, theo hướng ngược lại rời đi.

Không khéo, đi chưa được mấy bước liền vừa lúc đụng phải Diệp Tử Hàm đang từ một gian tiệm y phục đi ra.

Vương Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, tình huống này chẳng phải kêu là oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết đây sao.

Đang muốn giả vờ không nhìn thấy, khoảnh khắc bước nhanh rời đi thì một đạo thanh âm non nớt vang lên.

“Vương Nguyệt, ngươi còn biết xấu hổ hay không, ta không phải đã nói ngươi tránh xa ca ca ta ra mà!”

Vương Nguyệt thở dài, xem ra là tránh không khỏi.

Ngẩng đầu, liền thấy Diệp Tử Phi tay chống nạnh, giận trừng mắt nhìn nàng.

Nàng thật sự rất oan uổng, nàng cũng chỉ là ra ngoài tìm việc làm thôi mà.

Nếu nàng biết hôm nay sẽ chạm mặt nam chủ, nàng nhất định lựa chọn ở lại nhà cùng Bạch Ngọc mắt to trừng mắt nhỏ.

Bên đường người đi đường nghe đến đây cũng sôi nổi ngừng tay nhiều chuyện, quăng tới Vương Nguyệt ánh mắt tò mò.

Vương Nguyệt vô ngữ nhìn Diệp Tử Phi đang tức giận, lại nhìn về phía Diệp Tử Hàm một bên cạnh không còn kiên nhẫn.

Tiểu thiếu gia à, nàng thật sự một tia ý tưởng không an phận với ca ca nhà ngươi đều không có.

Khổ nỗi, hành vi của nguyên thân mọi người rõ như ban ngày, không phải nàng nói một câu không thích là có thể xong việc, khả năng đối phương còn tưởng nàng đang chơi lạt mềm buộc chặt.

Vương Nguyệt lúc này đột nhiên nhớ tới Bạch Ngọc ngoan ngoãn, lại nhìn về phía huynh đệ Diệp gia trước mặt.

Nguyên thân rốt cuộc có mù không vậy, Bạch Ngọc ngoan ngoãn hiểu chuyện nàng ta không cần, càng muốn trêu chọc vị trước mắt này.

Diệp Tử Phi thấy Vương Nguyệt làm lơ hắn thì càng thêm buồn bực, “Hừ, bị ta nói trúng nên không dám phản bác chứ gì!”

Vương Nguyệt cạn lời, “Nếu ta nói ta vừa vặn đi ngang qua, đây chỉ là trùng hợp, ngươi tin không?”

Nhìn vẻ mặt “ngươi lừa ai đấy” của Diệp Tử Phi, nàng liền biết vô luận nàng nói cái gì cũng vô dụng.

Thu liễm cảm xúc, ánh mắt Vương Nguyệt thẳng hướng Diệp Tử Hàm phía sau Diệp Tử Phi, nghiêm túc thi lễ, “Diệp công tử, tuy rằng khó tin, nhưng ta đã nghĩ thông suốt, sau này sẽ không lại quấy rầy ngươi.”

Dứt lời, Vương Nguyệt cũng không xem đối phương làm ra phản ứng gì liền xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play