Editor: Cá

Vương Nguyệt trong tay xách theo thùng gỗ, đi đến phương hướng giếng nước trong ấn tượng.

Kết quả ở bên giếng gặp được người quen.

Vương Nguyệt nhìn Chu Tiểu Như múc nước ở phía trước, nhướn mày.

Nhớ tới lời Bình thúc nói đến hôm nay, một bên khóe miệng nàng nhếch lên.

“Chu Tiểu Như.” Vương Nguyệt đi đến bên cạnh Chu Tiểu Như.

Chu Tiểu Như nghe được nàng thanh âm, quay đầu liếc nàng.

Nhìn người trước mắt gương mặt tươi cười, Chu Tiểu Như thấy sao đối phương như không có ý tốt.

“Gì vậy, tìm việc thất bại cũng đừng tới kiếm chuyện với ta nhé.” Chu Tiểu Như tay không ngừng, tiếp tục múc nước.

“Không phải chuyện đó.”

Chu Tiểu Như nghi hoặc: “Thế còn chuyện gì nữa?”

Quan hệ của hai người các nàng cũng không tốt đến mức lôi kéo đối phương tâm sự chứ.

“Hôm nay ta đi đến chợ, gặp được Bình thúc.” Vương Nguyệt nhấn mạnh từ “Đi”.

Chu Tiểu Như vẻ mặt khó hiểu, không liên quan chỗ nào đến mình. 

Vương Nguyệt nhìn người trước mắt, nghiến răng nghiến lợi, “Rõ ràng trong thôn có xe bò có thể chở người đi chợ, ngươi vì cái gì cũng không nhắc tới?”

Nàng tốt nhất đừng nói là đã quên, bằng không sẽ làm nàng rất muốn cầm thùng gỗ trên tay gõ đầu nàng ấy.

Nói đến cái này, Chu Tiểu Như còn có cái gì không rõ.

Nàng nhịn không được cười một lát, giơ tay vỗ vỗ vai Vương Nguyệt: “Ta cũng chỉ là muốn nhìn xem ngươi nói quay đầu là có phải thật không thôi.”

Còn để xem vụ mất trí nhớ có đáng tin hay không.

Vương Nguyệt nhịn không được mắt trợn trắng, vì thử nàng, liền hại nàng đi bộ hơn nửa canh giờ.

“Thế kết quả có làm ngươi hài lòng không?”

Chu Tiểu Như từ trên xuống dưới quét nhìn Vương Nguyệt, ở trước khi Vương Nguyệt sắp đánh người, rốt cuộc cười ra tiếng.

“Có thể, nếu ngươi thật sự có thể hối cải, thì ta hy vọng ngươi cứ mất trí mãi như thế này đi.” Chu Tiểu Như nói xong liền khiêng thùng nước, chuẩn bị rời đi.

Vương Nguyệt nghĩ thầm, yên tâm đi, lần mất trí nhớ này e là cả đời cũng không quay về được đâu.

Chu Tiểu Như tựa nhớ tới cái gì, dừng bước chân, nhìn về phía Vương Nguyệt, nói: “Nếu ngươi nghĩ thông suốt, thì hãy đối xử tốt với Bạch Ngọc, đừng lại mơ mộng đến người khác nữa.”

Vương Nguyệt cười cười, “Ngươi cứ quan tâm phu lang ta như thế, ta nghi ngờ ngươi có phải có tâm tư khác với hắn rồi hay không.”

Chu Tiểu Như nghe được, trực tiếp phun, “Phi phi phi, ngươi đừng nói bậy, ttấm lòng của ta với Tú Nhi có thiên địa chứng giám!”

Sợ lại bị Vương Nguyệt chọc tức, nói xong nàng liền rời đi.

Vương Nguyệt múc nước, nhìn thùng nước dần dần đầy lên, thầm nghĩ: “Ta hiện tại hận không thể ly cách xa  nam nữ chủ nguyên tác, thoát khỏi vận mệnh pháo hôi.”

……

Màn đêm buông xuống, ánh trăng treo cao trên không trung, tưới xuống một mạt ngân quang nhu hòa, đem đại địa bao phủ bên trong quang ảnh mông lung.

Trong căn phòng cũ nát, Vương Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nam tử gầy yêu lại lần nữa chuẩn bị ngủ trên chiếu cỏ.

Ban đêm rét lạnh, nếu cứ ngủ trên chiếu lâu dài, thân thể khẳng định sẽ sụp đổ.

Vương Nguyệt nhìn nhìn Bạch Ngọc đang sửa sang lại chiếu nằm, “Bạch Ngọc, chúng ta tới tâm sự đi.”

Bạch Ngọc thân mình cứng đờ.

Vương Nguyệt làm lơ cứng đờ của hắn, “Ta cảm thấy ngươi cứ ngủ mãi ở trên chiếu cũng không tốt, không bằng ngươi cũng ngủ trên giường luôn đi?”

Nàng giơ tay vỗ vỗ giường dưới thân.

Bạch Ngọc cương đến càng rõ ràng, ngón tay khẩn trương bắt lấy chiếu.

Buổi chiều đối tốt với hắn như vậy là vì hiện tại sao?

Tuy rằng hầu hạ thê chủ là trách nhiệm thân là phu lang, nhưng những hành vi Vương Nguyệt từng làm vẫn khiến Bạch Ngọc sợ hãi nàng.

“Đừng lại nghĩ quá xa, cũng chỉ kêu chàng ngủ chung thôi.” Vương Nguyệt bất đắc dĩ.

Trong mắt hắn, nàng thoạt nhìn vội vã muốn “làm” lắm sao.

Bạch Ngọc bắt lấy ngón tay khẽ buông lỏng, một lát sau, nhẹ nhàng lắc đầu.

Vương Nguyệt híp mắt, đây là muốn bức nàng ra tuyệt chiêu đúng không?

Vương Nguyệt nửa nằm trên giường, nhìn Bạch Ngọc, “Chàng khăng khăng muốn ngủ dưới đất cũng được, ta đành hao chút lực, chờ chàng ngủ say rồi ta bế chàng lên.”

Như trong dự kiến, đối phương tức khắc hoảng loạn.

Vương Nguyệt đặt câu hỏi, “Cho nên chàng còn muốn ngủ chiếu sao?”

Bạch Ngọc tay nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, tựa hồ có điểm không biết phải đối mặt với trường hợp này ra sao.

Vương Nguyệt cũng không nóng nảy, để hắn chậm rãi rối rắm ra cái kết luận.

Trong chốc lát, Bạch Ngọc như đã hạ quyết tâm, hắn đem chiếu thu lại, đặt ở một bên, sau đó người thong thả mà tới gần giường.

Thẳng đến Bạch Ngọc nằm vào phía trong giường, Vương Nguyệt liền thổi tắt nến, thật sự là nhà nghèo xa xỉ không được.

Ở trong bóng tối duỗi tay không thấy năm ngón, Vương Nguyệt có thể cảm giác được thân người bên cạnh cứng đờ.

Nàng nguyên bản không thích ứng được có người nằm bên cạnh, mà Bạch Ngọc so với nàng càng khẩn trương hơn, nàng ngược lại thả lỏng.

“An tâm ngủ đi, ngủ ngon.”

Sau đó nàng dần dần chìm vào mộng đẹp.

Phải đợi một hồi lâu, Bạch Ngọc nghe được bên cạnh truyền đến tiếng hít thở vững vàng.

Ý thức được Vương Nguyệt đã ngủ say, thân thể hắn vẫn luôn căng chặt mới dần dần thả lỏng, nhưng suy nghĩ lại không cách nào bình tĩnh.

Hắn mở to mắt, ngóng nhìn hắc ám trước mắt, hoàn toàn không buồn ngủ.

Hắn nhẹ nhàng nâng tay, vỗ về ngực, lúc này vẫn có thể cảm nhận được trái tim nhanh chóng nhảy lên.

Ở trong ấn tượng của hắn, trừ bỏ tối hôm qua, đêm nay hẳn là lần đầu tiên chính thức hắn cùng thê chủ chung giường.

Bạch Ngọc gương mặt hơi hơi phiếm hồng, tuy rằng vẫn sợ hãi Vương Nguyệt, nhưng sự thật nàng là thê chủ của hắn là không thay đổi.

Ở thời điểm hắn hiểu chuyện, hắn từng mộng tưởng về sau sẽ gả cho một người thê chủ không chê hắn là người câm, có thể đối xử tốt với hắn, sủng hắn.

Nhưng sự thật tàn khốc, sau khi gả lại đây, Vương Nguyệt ghét bỏ hắn, hận không thể để hắn biến mất trước mắt nàng, càng đừng nói là chạm vào hắn.

Thê chủ sau khi mất trí nhớ, đối đãi với hắn tốt hơn rất nhiều, nhưng trong lòng hẳn là cũng ghét bỏ hắn đi.

Rốt cuộc ai sẽ cam nguyện cưới một người câm.

Nghĩ đến đây, nội tâm dâng lên một tia tủi thân, mà ngượng ngùng vừa mới có cũng mau chóng tiêu tán.

Bạch Ngọc lắc đầu, ý đồ ném ra cảm xúc tiêu cực.

Hắn cưỡng bách bản thân không hề nghĩ nhiều, dần dà, cũng là lúc cơn buồn ngủ tới muộn, hắn liền chìm vào mộng đẹp.

……

Hai tuần trôi qua, cuộc sống vẫn luôn ổn định.

Một tuần trước, Vương Nguyệt đã đi khắp mà vẫn không tìm không thấy công việc thích hợp, cuối cùng tự sa ngã đi vào Hồi Hương Lâu.

Điều đáng mừng chính là nàng đã thành công tìm được rồi việc, cũng không gặp gỡ nữ chủ nguyên tác, mà không đáng mừng chính là kiểu gì sau này nàng vẫn không tránh khỏi gặp phải cả nam nữ chủ nguyên tác.

Tuy vậy, Vương Nguyệt nghĩ: nước đến thì đất ngăn, binh tới thì tướng chặn.

Trước mắt kiếm tiền sinh hoạt tương đối quan trọng, bằng không không quá bao lâu, các nàng phải chết đói.

Vương Nguyệt ngồi trong sân viện đốn củi, nghe phía sau phòng bếp truyền đến tiếng vang.

Đi vào thế giới này cũng được hai tuần, nàng cũng đã dần thích ứng với việc nữ tử ra ngoài, nam tử ở nhà.

Duy nhất còn chưa có thích ứng, chính là chuyện đàn ông có thể sinh con.

Rốt cuộc việc này cũng đã làm điên đảo thế giới quan của nàng.

Thu lại tinh thần, Vương Nguyệt tiếp tục đốn củi, thẳng đến nàng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ mới dừng lại động tác trên tay.

Vương Nguyệt quay đầu, nhìn về Bạch Ngọc phía sau: “Nấu xong rồi?”

Bạch Ngọc nhẹ nhàng gật đầu.

“Được rồi.” Vương Nguyệt đứng lên, buông rìu, giơ tay lau mồ hôi.

Sau đó liền đi vào trong nhà.

Vương Nguyệt đẩy ra cửa phòng, đi vào căn bếp sáng sủa, một cổ mùi hương xông tới.

Trong phòng trên bệ bếp, một chiếc nồi sắt đen đang bốc hơi nghi ngút, bên trong nấu một nồi cháo thơm ngào ngạt.

Nàng nhẹ nhàng nâng nắp nồi, một làn nhiệt khí bốc lên, giống như sương mỏng phiêu tán.

Cháo tản mát ra mùi hương ngọt ngào của gạo.

Vương Nguyệt ngửi được mùi này, nội tâm liền cảm khái.

Trù nghệ của Bạch Ngọc cảm giác càng ngày càng tiến bộ.

Hiện tại nàng đã đi làm công kiếm tiền, cảm thấy ngày lành cách nàng không xa nữa.

Tuy rằng hiện tại chỉ có thể ăn cơm canh thanh đạm, nhưng nàng tin tưởng ngày tháng sẽ càng ngày càng tốt.

Âm thầm cổ vũ bản thân trong lòng, nàng đi sang một bên rửa tay sạch sẽ.

Trong lúc đó, Bạch Ngọc múc cháo thịnh ra, kèm theo một ít thức ăn nhạt, bày biện ở trên bàn gỗ.

Ngồi vào bàn, Vương Nguyệt bưng lên cháo nóng hầm hập, bắt đầu ăn từng thìa nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play