Editor: Cá

“…… Thời gian sẽ chứng minh.” Vương Nguyệt cũng chỉ có thể khô cằn tiếp một câu.

Nhà bếp một mảnh lặng ngắt.

“Lộc cộc……”

Liền vào lúc Vương Nguyệt không chịu nổi bầu không khí muốn xoay người rời đi, một trận thanh âm đột ngột vang lên.

Ý thức được nơi tiếng vang phát ra đến từ bụng của nàng, nàng lập tức giơ tay che lại.

Xuyên đến bây giờ, trừ bỏ lúc đầu uống một chén nước, nàng còn chưa có ăn qua đồ ăn, bụng kháng nghị rất bình thường.

Nhưng nàng cũng không quên phía sau còn Bạch Ngọc đang đứng, nàng không dám quay lại tìm đồ ăn.

Nàng khẽ cắn môi, đói một ngày cũng sẽ không chết được.

Đang lúc rối rắm, nàng cảm giác được ống tay áo bị kéo nhẹ.

Quay đầu, Bạch Ngọc vẫn như cũ cúi đầu, nhưng ngón tay lại chỉ hướng nồi trên bệ bếp.

Vương Nguyệt mở nắp nồi ra, chỉ thấy trong nồi là cháo loãng còn đang nóng.

“Cái này là để lại cho ta?”

Bạch Ngọc gật đầu.

Vương Nguyệt lúc này mới bưng chén lên múc cháo, thật sự là đói không chịu được.

Nàng cũng không khách sáo, đứng ngay tại bệ bếp bắt đầu ăn.

Không hổ là cháo cổ đại, nhạt nhẽo vô vị, khiến nàng hoài niệm đống gia vị ở nhà.

Một chén cháo xuống bụng, người cũng cảm giác có tinh thần hơn nhiều.

Nhìn Bạch Ngọc yên lặng giúp nàng rửa chén, tâm liền sinh cảm khái.

Nguyên thân mắt mù sao, Bạch Ngọc thoạt nhìn ngoan như vậy, nàng ta không biết đối đãi tử tế với hắn, lại đi ra ngoài theo đuối nam chủ cho người ta xem thường.

……

Đêm khuya.

Vương Nguyệt ngồi bên cạnh bàn, suy tư vấn đề bị nàng xem nhẹ.

Nhà này trừ bỏ một gian sương phòng, giống như không còn phòng khác.

Nói cách khác, nàng về sau phải ngủ chung phòng cùng Bạch Ngọc?

Nhìn tấm chiếu rơm trong góc, kia hẳn là chính là “Giường” của Bạch Ngọc.

Vương Nguyệt thở dài, lần nữa hiểu biết thêm nguyên thân là như thế nào bạc đãi Bạch Ngọc.

Để hắn ngủ giường?

Dù trên danh nghĩa hai người bọn họ là phu thê, bảo nàng cùng một nam tử xa lạ cùng giường, nàng sẽ không được tự nhiên.

Hơi suy tư, Vương Nguyệt cắn răng, hạ quyết định.

Chờ Bạch Ngọc tay chân nhẹ nhàng vào phòng, chậm rãi đi đến “Giường” của hắn, Vương Nguyệt gọi lại hắn.

“Đêm nay ngươi ngủ giường đi.”

Dứt lời, Bạch Ngọc xoát cái đột ngột ngẩng đầu, mắt chứa kinh hoảng nhìn về phía nàng.

Vương Nguyệt hoảng sợ, phản ứng gì mà dữ vậy, nàng lại đâu có nói gì quá đáng…..

Từ từ!

Hắn có phải đã hiểu lầm cái gì rồi, mấy lời của nàng như ý trên mặt chữ rất là đơn thuần luôn đó.

Bạch Ngọc chấp nhất đứng ở tại chỗ, hắn không muốn dời bước đến bên giường, cũng không dám làm trái lời nàng nói, vành mắt gấp đến độ phiếm hồng.

Thấy thế, Vương Nguyệt lập tức giải thích: “Ta không có ý gì khác, chỉ là mỗi lần nhìn ngươi ngủ chiếu, ta thấy thật áy náy.”

Bạch Ngọc nghe xong, hiểu ra là chính mình suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời vành tai ẩn ẩn đỏ, đầu cũng rũ xuống càng thấp.

Hắn nhanh chóng lắc đầu, dịch bước đến chiếu rơm, nằm xuống đưa lưng về phía Vương Nguyệt.

Tầm mắt Vương Nguyệt dừng lại ở bóng dáng gầy yếu của Bạch Ngọc, hồi lâu mới thu hồi tầm mắt.

Bạch Ngọc vẫn luôn cứng đờ thân thể cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.

Hắn cảm thấy sau khi mất trí nhớ, Vương Nguyệt trở nên rất khác.

Ngày thường Vương Nguyệt đều nhìn hắn không vừa mắt, mỗi lần nhìn thấy hắn, đều sẽ dùng ánh mắt khinh thường ghét bỏ mà nhìn hắn, gặp chuyện không hài lòng cũng sẽ mắng hắn, đánh hắn.

Nhưng hôm nay Vương Nguyệt……

Đôi mắt Bạch Ngọc đựng đầy nghi hoặc, mất trí nhớ rồi tính tình cũng sẽ thay đổi theo sao?

Không hiểu được, hắn cũng không suy nghĩ nữa.

Nhắm mắt lại, Bạch Ngọc chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Khi Vương Nguyệt đi về phía giường, nàng lại lần nữa chuyển mắt nhìn Bạch Ngọc.

Để hắn ngủ ở nơi đó, thật sự ổn chứ?

Ban đêm trời lạnh, căn nhà cũ nát này cũng vô pháp ngăn được hơi sương.

Nhưng đối phương đã cố chấp, nàng cũng không thể làm cái gì.

Sau khi nằm xuống, Vương Nguyệt rốt cuộc có thời gian suy tính kế hoạch sau này.

Không cần hỏi Bạch Ngọc cũng rõ trong nhà chắc cũng không thừa ra gì, vấn đề sinh hoạt hàng đầu quả nhiên vẫn là tiền.

Chính là nàng chỉ là một người dân bình thường tuân thủ pháp luật, không có kỹ năng gì đặc biệt, không có biện pháp giống vai chính trong tiểu thuyết dựa vào tay nghề và chỉ số thông minh xông ra một mảnh trời.

Duy nhất có thể có tác dụng chỉ còn tay nghề làm bánh nàng từng học được từ bà nội.

Chẳng qua là nàng làm được cũng chưa nói cỡ nào ăn ngon, lúc trước học cũng đơn thuần là lòng hiếu kỳ cho phép.

Vương Nguyệt thở dài, thôi thì đến buổi sáng vào trong thôn hỏi xem có công việc gì nàng có thể làm được không.

Vương Nguyệt xoay người, chuẩn bị ngủ, trong lúc lơ đãng thấy bóng người bên góc tường cuộn thành một đoàn.

Nhìn trong chốc lát, Vương Nguyệt nhận mệnh thở dài.

Đứng dậy, đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Ngọc.

Nhìn đối phương lạnh đến co rút, lông mày nhíu chặt, Vương Nguyệt thật sự không có biện pháp yên tâm thoải mái ngủ.

Rối rắm trong chốc lát, Vương Nguyệt liền quyết định.

Hơi hơi cúi người, thật cẩn thận mà đem Bạch Ngọc cuộn tròn bế lên, trong lúc đó nàng tận lực không phát ra âm thanh, tránh cho đánh thức đối phương.

Sau khi đem Bạch Ngọc bế lên, Vương Nguyệt đứng tại chỗ, rũ mắt nhìn chằm chằm đối phương, xác nhận hắn không bị bừng tỉnh mới nhấc chân đi về phía giường.

Bất quá, thế giới này thật đúng là nam nữ đảo lộn, nàng vừa rồi còn ở lo lắng ôm đối phương không nổi thì làm sao bây giờ, nhưng kết quả đối phương trọng lượng nhẹ đến mức nàng cảm giác có thể lại ôm thêm một hắn nữa còn được.

“Ưm……” Người trong lòng ngực đột nhiên phát ra giọng mũi rất khẽ.

Vương Nguyệt sợ tới mức tức khắc dừng bước, cúi đầu nhìn lại.

Bạch Ngọc không có tỉnh lại, chỉ là bị ấm áp vây quanh, thân mình lạnh băng theo bản năng hướng đến nơi ấm áp.

Đầu của hắn rúc vào đầu vai Vương Nguyệt, cọ nhẹ một cái, tràn ngập không muốn xa rời.

Vương Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, càng cẩn thận đem đối phương chuyển vào phía trong giường, chính mình nằm nghiêng bên ngoài, đem tấm chăn được vá nhiều lần đắp lên trên người đối phương.

Làm xong này hết thảy, Vương Nguyệt liền an tâm ngủ.

……

Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ cũ nát chiếu vào trong nhà, chiếu rọi căn phòng có hai người đang nằm.

Hàng mi Bạch Ngọc run rẩy, chậm rãi mở hai mắt, trong mắt còn mang theo mê mang.

Chăn bông ấm áp khiến cho hắn không muốn rời khỏi, hắn lật người chuẩn bị tiếp tục chìm vào giấc ngủ, lại ở khoảnh khắc xoay người ý thức được không thích hợp.

Chăn bông?

Hắn mở mắt ra, nhìn nử tử cách hắn chỉ có một gang tay, sợ tới mức buồn ngủ biến sạch.

Hắn ngồi thẳng người, nhìn lại lớp áo trong nguyên vẹn trên người ngủ đến hơi nhăn nhúm, lòng vừa an tâm cũng thực kinh hoàng.

Hắn và Vương Nguyệt tuy có danh phận phu thê, nhưng chưa có quan hệ phu thê thật sự.

Hắn vẫn còn nhớ nhưu in ngày hắn được gả đến, nữ tử liền khăn voan cũng không xốc, chỉ đối hắn thả vài câu tàn nhẫn.

“Nếu không phải mẫu thân bắt ta cưới ngươi, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi một tên câm có thể gả vào đây sao!”

“Ngươi đừng vọng tưởng ta sẽ chạm vào ngươi, ta chán ghét!”

Chờ nàng tỉnh lại thấy hắn ngủ ở nơi này, nhất định sẽ rất tức giận.

Nhưng vì sao hắn lại nằm trên giường của nàng, một chút ấn tượng hắn cũng không có.

Hắn còn nhớ rõ đêm qua hắn còn nằm ngủ trên chiếu cỏ.

Mà sau khi tỉnh lại như thế nào lại ở chỗ này?

Bạch Ngọc không nghĩ ra, hắn hiện tại chỉ muốn chạy nhanh rời đi trước khi Vương Nguyệt tỉnh lại.

Hắn đánh giá Vương Nguyệt, phát hiện nàng ngủ rất trầm, không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, hắn liền chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị vượt qua Vương Nguyệt xuống giường.

Nhưng Bạch Ngọc có chút do dự, dù sao cũng là bước qua người nữ tử, lại là thê chủ của mình, đúng là không được nhã nhặn.

Nhưng so với lưu lại chờ Vương Nguyệt tỉnh lại, Bạch Ngọc cảm thấy vẫn là trước rời đi mới tốt.

Lấy hết can đảm, nhấc chân muốn vượt qua Vương Nguyệt, người nằm trên giường an tĩnh lại vào đúng lúc này trở mình.

Vốn đang rất khẩn trương, Bạch Ngọc hoảng sợ, sốt ruột thu hồi chân, lại mất cân bằng mà ngã ngửa ra phía sau.

“Đông!”

Vương Nguyệt bị một tiếng này làm bừng tỉnh, xoa đôi mắt, đứng dậy xem xét phát sinh chuyện gì.

Chỉ thấy, Bạch Ngọc co người lại ở thành giường, tay che lại cái ót, hốc mắt phiếm hồng.

“Không sao chứ?”

Thấy Vương Nguyệt duỗi tay lại đây, Bạch Ngọc chịu đựng đau tránh người vào trong.

Vương Nguyệt dừng lại, nhìn Bạch Ngọc như con thú nhỏ bị thương phòng bị nàng, nhất thời không biết như thế nào cho phải.

“Rất đau sao?” Mềm nhẹ mà dò hỏi.

Bạch Ngọc trộm ngắm Vương Nguyệt, phát hiện nàng cũng không có sinh khí, trong mắt không có khinh thường như ngày thường, chỉ có tràn đầy quan tâm.

Bạch Ngọc thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không đau, nhưng hốc mắt phiếm hồng bán đứng hắn.

Sau đó giơ tay ý bảo hắn muốn xuống giường.

Vương Nguyệt vôi vàng tránh ra, vì đêm qua tự tiện đem người bế lên giường mà chột dạ.

Bạch Ngọc gần như chạy trốn khỏi phòng.

......

Lúc dùng bữa, Vương Nguyệt nhìn Bạch Ngọc đối diện mặt như gần đụng tới chén, nàng suy tư đối phương có phải là giận rồi không.

Nghĩ không ra nguyên cớ, nàng đơn giản không nghĩ nữa.

Sau khi ăn no, Bạch Ngọc thu dọn chén đũa, Vương Nguyệt nói: “Bạch Ngọc, ta ra cửa một chuyến, lát nữa sẽ về.”

Động tác Bạch Ngọc hơi dừng lại, ròi lại tiếp tục thu dọn, đầu gật nhẹ một cái, tỏ ý đã biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play