Editor: Cá

Vương Nguyệt sau khi ra cửa, liền đi dạo trong thôn.

Ven đường, trừ bỏ phong cảnh, còn có thể nhìn đến một ít nhà ở đậm nét đặc trưng của thời cổ đại.

Có phòng ốc là kết cấu tường đất mái ngói, cho người ta một loại cảm giác mộc mạc và tự nhiên, trên tường còn có một dây leo bò đầy, làm cho toàn bộ căn nhà tăng thêm sức sống.

Có nhà thì bên ngoài dán thêm tấm ván gỗ hoặc là mành cửa làm bằng cỏ lau, cho người ta một loại cảm giác ấm áp và dễ chịu.

Vương Nguyệt bước chậm rãi đi dạo trong thôn, tự hỏi nên làm như thế nào từ trong miệng thôn dân tìm được đáp án mình muốn.

Không thể cứ túm lấy một người liền hỏi đối phương mình là ai đi, nàng mà làm thế chỉ khiến người ta nghĩ nàng bị điên.

Vương Nguyệt suy tư, nếu là thôn làng, thì hằn sẽ có trưởng thôn đi.

So với việc nàng tùy tiện túm lấy một người còn có vẻ khả thi hơn.

Quyết định xong, Vương Nguyệt liền muốn hỏi đường đến nhà trưởng thôn.

Lúc này, nàng mới chú ý tới một vài chi tiết mà nãy giờ bị nàng xem nhẹ ở phía trước.

Nàng ngước mắt, không dấu vết mà nhìn thôn dân đi lại trong thôn, nhìn một hồi trong lòng bỗng dâng lên điểm bất an.

Nàng nhìn về phía một căn nhà phía trước, nơi đó đang đứng một vị nam tử che mặt bằng sa mỏng, lúc này đối phương đang mỉm cười nhìn mấy đứa trẻ đang vui đùa ầm ĩ.

Lại quay đầu nhìn về phía nữ nhân đang đốn củi gánh nước cách bọn họ không xa kia.

Vương Nguyệt dừng bước, quay đầu nhìn phía một chỗ khác.

Đồng tử nàng hơi co lại, thấy chính diện có một thai phụ đang thong thả bước về hướng nàng.

Chuẩn xác mà nói…… Là dựng “Phu”.

Bên cạnh dựng phu còn theo sát một vị nữ tử thần sắc khẩn trương, chỉ nghe thấy nữ tử nói với nam tử: “Tú Nhi, chàng đang hoài thai mà sao phải mang đồ đến cho tỷ nhà ta, để ta đi là được mà, chàng mau về nghỉ ngơi đi.”

Chỉ thấy dựng phu kia hờn dỗi mà nhìn về phía nàng ấy, “Đường gần như thế không có việc gì đâu, ngày nào cũng ở nhà buồn chết được.”

Vương Nguyệt chinh lăng, nhìn xung quanh đều là nam tử nhỏ xinh cùng nữ tử cao lớn đĩnh bạt, nàng rốt cuộc ý thức được nàng cảm thấy chỗ không thích hợp ở đâu rồi.

Nàng bắt đầu nghi ngờ bản thân có phải đang nằm mơ, mà không phải là xuyên không như nàng tưởng.

Nàng buông xuống một bên tay phải nhéo vào đùi, cơn đau đớn rõ ràng làm nàng xác định không phải là nằm mơ, hết thảy phát sinh trước mắt đều là thật.

Nàng rũ mắt che giấu cảm xúc cuồn cuộn, cảm thấy bản thân trước nên lẳng lặng bình tĩnh cái đã.

Nhưng không như mong muốn, vừa lúc đôi phu thê kia thấy nàng, nàng kia liền dẫn đầu chào hỏi: “Vương Nguyệt, ngươi đây là định đi đâu thế?”

Nàng ta quay đầu liếc nhìn hướng đi của Vương Nguyệt, hơi nhíu mi: “Đừng trách ta nói nhiều, ngươi nếu đã thành thân, cũng đừng lại nhớ thương người khác.”

Dựng phu theo sát gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, ăn trong chén lại nhìn trong nồi.”

Nàng kia nghe vậy thì vỗ nhẹ vào tay hắn, hắn mới không vui quay đầu đi, không nói chuyện nữa.

Chính là lúc này Vương Nguyệt đã không còn nghe rõ lời nói phía sau của bọn họ, thời điểm bọn họ mở miệng, Vương Nguyệt đột nhiên cảm giác được một cổ quen thuộc mãnh liệt kéo đến.

Cùng tên với nguyên thân, nam tử sinh con, nhà có một người câm……

Hết thảy những điều này làm nàng nhớ tới, đây chẳng phải là thiết lập của cuốn tiểu thuyết nàng đọc trước khi đi ngủ đó sao……

Nàng lúc ấy đang đói truyện, tình cờ thấy một bộ tiểu thuyết có nữ xứng pháo hôi trùng tên trùng họ với nàng, nên nhất thời tò mò liền đọc thử.

Cho nên, nàng đây không phải xuyên không bình thường, mà là xuyên vào tiểu thuyết đã đọc trước khi ngủ!

Vương Nguyệt nhíu mày, lâm vào thế giới của bản thân, hoàn toàn quên mất trước mắt còn hai người đang đứng.

Chu Tiểu Như nhìn bộ dáng này của Vương Nguyệt, cho rằng đối phương không nghe khuyên bảo, đang muốn lại nói thêm, liền thấy Vương Nguyệt đột nhiên xoay người bước nhanh trở về.

Chu Tiểu Như há miệng thở dốc, phát hiện người đã đi xa mới thu hồi ánh mắt.

Dù sao nên nhắc nhở nàng đã nhắc nhở, đối phương không nghe nàng cũng không có biện pháp.

“Tú Nhi, đi thôi, đưa đồ xong liền sớm chút trở về nhà.”

……

Vương Nguyệt nhìn căn nhà gỗ rách nát trước mặt, bước chân do dự, không biết có nên bước vào hay không.

Nàng thật không ngờ rằng nàng là xuyên vào một quyển sách, còn biến thành pháo hôi.

《 Ôm phu lang về nhà 》 là một quyển nữ tôn điền văn nhẹ nhàng, không quá nhiều sóng gió. Cốt truyện cgur yếu xoay quanh quá trình gặp gỡ, quen biết đến yêu nhau giữa nam chính Diệp Tử Hàm và nữ chính Lâm Hồi.

Nhưng dù là thể loại gì đi nữa, trong sách thường thường đều có một vài pháo hôi dây dưa với nam nữ chủ, làm nền cho thăng tiến tình cảm của nam nữ chủ.

Vương Nguyệt, cũng chính là nguyên thân, là một trong số pháo hôi râu ria trong sách.

Nàng là độc đinh của nhà họ Vương, được nuông chiều từ nhỏ, lớn lên thành người ham ăn biếng làm.

Vương Nguyệt còn nhớ rõ khi nàng nhìn đến cái thiết lập nhân vật đã cạn lời cỡ nào, đến mức muốn báo cáo quyển sách này luôn cho rồi.

Nguyên thân là trong một lần ra cửa ngẫu nhiên gặp được nam chủ Diệp Tử Hàm, khi ấy nàng ta liền nhận định bản thân gặp được chân mệnh chi phu, không phải hắn không cưới.

Từ đó nàng ta liền bắt đầu các loại dây dưa không dứt với nam chủ, dù cho bị nam chủ giáp mặt cự tuyệt thẳng thừng cũng vẫn da mặt dày tiếp cận nam chủ, xoát cảm giác tồn tại, khiến cho toàn thôn dân thôn Bình Hà đều biết chuyện.

Ng·ay từ đầu, cha mẹ nguyên thân cũng muốn cho hai người thành thân, nhưng vì nam chủ là nhi tử của trưởng thôn, sau khi bị đưa đẩy từ chối liền nghĩ cách không bằng thay nữ nhi tìm một phu lang càng thêm tri kỷ cũng có thể chiếu cố tốt cho nguyên thân.

Nhưng đời nào nhà ai lại nguyện ý để nhi tử gả cho một vị nữ tử ham ăn biếng làm trong lòng đã có người thương, thế là hôn sự liền lần nữa bị trì hoãn.

Theo thời gian trôi đi, cha mẹ nguyên thân cảm thấy cứ như vậy mãi cũng không được, cho nên lại lần nữa vì nữ nhi tìm kiếm đối tượng.

Chợt hay nghe thôn Thượng Hà cách vách có một nam tử họ Bạch tới tuổi kết hôn nhưng vẫn chưa lập gia đình, liền động tâm tư tới cửa hỏi thăm.

Có thể là để bớt phiền toái, tác giả dưới ngòi bút của tác giả, song thân nguyên thân cũng không để ý Bạch Ngọc là người câm, chỉ coi trọng việc hắn chăm chỉ chịu khó, cho rằng hắn có thể chiếu cố tốt cho nguyên thân.

Lúc sau chính là nội dung quen thuộc, nguyên thân đại náo một hồi, cưới Bạch Ngọc xong liền tìm mọi cách làm khó dễ. Sau khi song thân ngoài ý muốn qua đời càng là trầm trọng thêm, thường xuyên ra cửa dây dưa với nam chủ trong sách.

Vương Nguyệt che mặt, nàng vì cái gì lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết này vậy, bởi vì cùng tên sao?

Trong chốc lát, làm xong chuẩn bị tinh thần, nàng lại lần nữa bước vào căn nhà thuộc về thế giới này.

Ngước mắt nhìn vào bên trong, không thấy thân ảnh gầy ốm kia đâu.

Hướng đến căn phòng bếp sáng nay nhà bếp đi đến, không có gì bất ngờ xảy ra thấy Bạch Ngọc đưa lưng về phía nàng.

“Khụ,…… Bạch Ngọc.” Vương Nguyệt không được tự nhiên nhẹ kêu một tiếng.

Động tác của Bạch Ngọc khựng lại, sau lại luống cuống đứng thẳng thân mình, cúi thấp đầu xuống, giống như hài tử nhận sai.

Vương Nguyệt thấy thế, còn có cái gì không hiểu.

Cho nên hiện tại nàng là xuyên vào đoạn thời gian sau khi đã cưới Bạch Ngọc, người phải chịu các loại ác ý đến từ nguyên thân.

Aizz, còn phải cõng cái nồi nguyên thân để lại.

Vương Nguyệt bước lên trước một bước, chỉ thấy Bạch Ngọc không dấu vết dịch bước lùi về sau, chính là phía sau hắn là bệ bếp, lui lại không thể lui, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ người trước mặt tiếp cận.

Vương Nguyệt hơi mang bất đắc dĩ, độc thân từ trong bụng mẹ hơn hai mươi năm, một sớm xuyên sách, không chỉ đã kết hôn, đối phương còn là “Nương tử” danh chính ngôn thuận của nàng.

Đến khoảng cách trước người Bạch Ngọc hai bước thì dừng lại, nhìn nam tử trước người so với nàng lùn hơn nửa cái đầu.

Liền tính dù trong lòng có thấy không thể tưởng tượng cỡ nào, ở trong mắt người ngoài, nàng chính là Vương Nguyệt thôn Bình Hà, tất cả những điều này nàng đều cần đến tiếp thu.

Tuy rằng nàng còn chưa có biện pháp giống vai chính tiểu thuyết coi đối phương như phu lang của mình, nhưng nàng sẽ đối xử tốt với Bạch Ngọc, rốt cuộc đối phương cũng là thân bất do kỷ.

Quyết định xong, Vương Nguyệt nhẹ giọng nói: “Bạch Ngọc, ta đã nhớ lại một ít việc, khoảng thời gian này có lẽ làm ngươi chịu nhiều ấm ức, xin lỗi.”

Thái độ phải đặt lên trước, trước hết phải khiến Bạch Ngọc đừng sợ hãi nàng như vậy nữa.

Bạch Ngọc cúi đầu, Vương Nguyệt nhìn không thấy biểu cảm của hắn, cũng nhìn không thấy kinh ngạc cùng nghi hoặc nháy mắt hiện lên trong mắt Bạch Ngọc.

Vương Nguyệt tiếp tục: “À…… Tuy rằng ngươi có khả năng không tin, nhưng ta sẽ không lại đánh mắng ngươi nữa đâu.”

Đợi một hồi lâu, Bạch Ngọc vẫn là bảo trì trầm mặc, chỉ là đôi tay nắm chặt đan vào nhau càng siết chặt hơn.

Vương Nguyệt gãi gãi đầu, quả nhiên trong lúc nhất thời không thể làm hắn tin tưởng chính mình sẽ quyết tâm sửa đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play