Ngụy Tử Cầm đột nhiên lớn tiếng đầy hoảng hốt, Trình Nguyệt Anh giật mình sững lại, trên mặt toàn là vẻ mơ hồ:
“Ngọc bội? Cái gì mà ngọc bội?”
Ngụy Tử Cầm nghiến chặt răng, hai mắt nhắm lại, tay siết chặt đến mức ngọc bội trong lòng bàn tay như sắp bị bóp nát:
“Con hỏi, khối ngọc bội này, rốt cuộc mẹ lấy từ đâu ra?”
Nhưng cũng chỉ là gần như vậy, bởi vì hắn biết rất rõ: khối ngọc bội này căn bản không thể bóp vỡ.
《Vạn Pháp Quy Nhất Điển》, do cung chủ Hàn Nguyệt Cung sáng lập, là chí bảo của Tu Chân Giới — một bộ công pháp nguyên thủy có thể giúp người tu luyện chạm tới đỉnh cao của Tiên giới.
Nhưng chính bởi vì sự quý giá của nó, một tháng sau, vật này đã trở thành nguyên nhân khiến cả Xu Hà thôn bị diệt trong một đêm, khiến Ngụy Tử Cầm tận mắt nhìn thấy toàn bộ người thân và bằng hữu chết thảm, đến xương cốt cũng không còn sót lại.
Ai có thể ngờ được — một bộ pháp điển trân quý bậc nhất như thế lại ẩn giấu trong một khối ngọc bội bé nhỏ, nhìn bên ngoài chẳng có gì nổi bật này
Ngụy Tử Cầm cứng người, trong lòng bất giác rùng mình, trong đầu bỗng vang lên hình ảnh người điên lúc sáng — đúng rồi! Hôm nay vốn dĩ hắn đã hẹn với Lương Hổ ra ngoài.
Nếu không phải vì đột nhiên cứu người điên kia, giờ phút này hắn chắc chắn không có ở nhà. Hắn sẽ không vì tiếc hai viên linh gạo mà ngồi tính toán chuyện kiếm tiền, càng sẽ không bất chợt có ý định giúp mẫu thân dọn dẹp tạp vật.
Mà sau đó thì sao?
Mọi chuyện sau đó hắn có thể tưởng tượng ra rất rõ:
《Vạn Pháp Quy Nhất Điển》 sẽ không bị kích hoạt, khối ngọc bội sẽ vẫn chỉ là một vật tầm thường, tiếp tục bị mẫu thân đem cất kỹ vào trong rương, không ai để ý đến.
Và như kiếp trước, hắn sẽ vẫn tiếp tục mù mờ chờ đợi, cho đến ngày nó mang theo cả Xu Hà thôn đi vào diệt vong.
Chỉ thiếu một bước nữa thôi… Chỉ cần một chút bất cẩn nữa, hắn sẽ lại bước vào con đường vạn kiếp bất phục.
Ngụy Tử Cầm siết chặt ngọc bội trong tay, sống lưng lạnh toát, không khỏi rùng mình.
Phía bên kia, Trình Nguyệt Anh dường như không phát hiện ra sự thay đổi trên nét mặt con trai, chỉ hừ nhẹ một tiếng, bĩu môi bất mãn:
“Còn tưởng chuyện gì lớn. Cái ngọc bội đó á? Là sính lễ năm xưa nhà ngươi gia gia mang đến khi tới cầu hôn cha ngươi ấy mà. Một khối ngọc chết, cũng không biết nhà hắn nghĩ gì mà lấy ra tặng.”
Nhớ lại chuyện cũ, Trình Nguyệt Anh vẫn còn tức:
Theo tục lệ ở đây, nhà trai đi hỏi vợ thường phải mang theo một món vàng và một món ngọc, ý là "kim ngọc lương duyên". Dù có nghèo mấy, cũng nên chuẩn bị tử tế — ít nhất là một viên ngọc nhỏ coi như có tấm lòng.
Trình Nguyệt Anh vốn không phải người quá tính toán, bà cũng biết nhà Ngụy Khải nghèo, nhưng nghèo cách mấy thì tặng cái gì có ý nghĩa một chút chứ, đưa một khối ngọc "chết", cũ kỹ, chẳng có lấy một chút linh khí
Lúc đó, nếu không phải thấy Ngụy Khải là người thật thà, đáng tin, bà đã suýt hủy hôn ngay lập tức.
Ngụy Tử Cầm hít sâu một hơi, nhanh chóng giấu đi vẻ mặt khác thường, nở nụ cười:
“Nếu nương không thích khối ngọc bội này, vậy chi bằng... để con giữ lại đi?”
“Được rồi được rồi, con muốn thì cứ lấy đi.” Trình Nguyệt Anh vung tay, không mấy để ý nói:
“Nếu bán được thì cứ bán, còn nếu không thì giữ làm đá chơi cũng chẳng sao.”
Ngụy Tử Cầm ngoài mặt cười nịnh nọt, nhưng trong lòng thì đầy vạch đen.
Nếu mấy vị lão tổ ở Hàn Nguyệt Cung mà biết hắn cầm chí bảo của môn phái ra làm đồ chơi... chắc chắn đánh chết hắn còn chưa hết giận.
Dù sao thì cũng không thể bán thật, nhưng…
Ngụy Tử Cầm nheo mắt, vuốt ve ngọc bội trong tay, trong lòng bỗng nảy ra một ý tưởng:
Đúng rồi, lấy nó làm “mồi câu” – đây là một cách rất hay.
Chỉ là, cụ thể nên giao khối “khoai lang nóng phỏng tay” này cho ai thì hắn phải cẩn thận tính toán lại.
Bên phía đông Xu Hà thôn – nhà đại bá của Ngụy Tử Cầm.
Lúc này, Lâm Quyên – đại bá mẫu – đang ngồi xổm trên đất, giặt đồ với vẻ mặt tức tối. Vừa chà tay áo, bà vừa làu bàu với chồng là Ngụy Đông:
“Ta nói chàng có nghe không đó? Cái ruộng linh điền nhà mình sắp bỏ hoang rồi đấy! Đệ đệ của chàng sao mà nhẫn tâm quá, nói không giúp là không giúp thật! Chàng không thể cùng cha đi nói chuyện với nó một tiếng sao, ta...”
“Đủ rồi! Nàng im lặng chút đi!” – Ngụy Đông bị vợ lải nhải đến phát cáu, trực tiếp quát lên –
“Nói cả buổi sáng rồi, không thấy ta đang tìm đồ sao?”
Lâm Quyên bị chồng quát thì sửng sốt, sau đó lửa giận bốc lên:
“Tìm tìm tìm! Suốt từ sáng đến giờ, chàng rốt cuộc là tìm cái gì hả? Nhìn lại xem cái nhà này bị chàng lục tung đến mức nào rồi, chàng tính lật tung cả cái phòng lên hay gì?!”
Tìm đến cái tủ cuối cùng mà vẫn không thấy vật cần tìm, Ngụy Đông rốt cuộc cũng chán nản ngồi bệt xuống đất, chẳng còn tâm trí đâu mà đôi co nữa.
“…Là ngọc bội. Ta đang tìm một khối ngọc bội màu đỏ, không to lắm, nhìn bên ngoài giống như ngọc chết thôi. Ta nhớ hồi nhỏ từng thấy nó chỗ mẹ… Sao bây giờ lại không thấy nữa chứ…”
“Màu đỏ, ngọc bội chết à…” Lâm Quyên chớp mắt, chợt như nhớ ra điều gì, liền lên tiếng:
“Khối ngọc bội đó... hình như trước đây được đưa đi làm sính lễ mà? Là giao cho Trình Nguyệt Anh – vợ của đệ chàng đấy.”
“Thật sao?” – Mắt Ngụy Đông sáng rực, mừng rỡ đến mức chà mạnh đầu gối mà đứng dậy
“Tốt quá rồi! Nếu nó đang ở chỗ Ngụy Khải thì dễ xử lý rồi. Nhưng mà… không, giờ chưa lúc. Chờ đệ ta và nhà nó ra khỏi nhà đã, rồi ta với nàng cùng sang đòi lại ngọc bội.”
Lâm Quyên trố mắt sững sờ:
“Hả? Cái gì cơ?!”
Đưa đi làm sính lễ rồi mà còn đòi lại? Thế có hợp lý không?
Cùng lúc đó, Ngụy Tử Cầm cũng cuối cùng nghĩ ra được cách xử lý khối ngọc bội trong tay. Đá tảng lớn trong lòng rốt cuộc cũng được đặt xuống. Hắn thở phào nhẹ nhõm, đêm đó ngủ một giấc thật ngon đến tận sáng.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló rạng, Ngụy Tử Cầm đã tỉnh dậy.
Sau khi rửa mặt sơ qua, còn chưa kịp mở cửa ra ngoài thì từ gian bếp nhỏ đã phảng phất mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn bay tới. Hắn còn đang ngạc nhiên — sao sáng sớm mà trong nhà lại nấu nhiều món thế này? Thì đã nghe thấy giọng mẹ vang lên:
“Tam nhi, dậy mau! Mau lại ăn cơm! Toàn là món con thích đấy!”
Ngụy Tử Cầm nghi hoặc đẩy cửa phòng ra, vừa nhìn thấy bàn ăn thì trố mắt kinh ngạc.
Thịt kho tàu, thịt thỏ xào, củ mài hầm gà, cá hấp... đúng thật là toàn món hắn thích, nhưng hôm nay có phải ngày gì đặc biệt đâu, sao lại có nguyên một bàn tiệc như vậy?
Nhìn thấy vẻ ngờ vực trên mặt con trai, Trình Nguyệt Anh cười vui vẻ, chỉ tay về phía góc tường, nơi có một đống nguyên liệu tươi sống chất đống:
“Kìa, sáng nay có người mang đến đấy. Con đoán xem là ai đưa?”
“Ai vậy?” – Ngụy Tử Cầm vừa ngửi thấy mùi thơm lan toả đã nuốt nước miếng, không kìm được gắp ngay một miếng thịt thỏ cho vào miệng.
“Con đoán không ra đâu,” mẹ hắn vừa cười vừa nói tiếp
“là cái người mà trước đó con cứu ấy – cái người bị gọi là kẻ điên đó. Sáng nay tới, làm mẹ giật hết cả mình, tưởng đâu lại gây chuyện, ai ngờ người ta chỉ mang một đống đồ tới rồi bỏ đi luôn.”
Bà nói đến đây còn làm ra vẻ như trách cứ:
“Cái đứa nhỏ này cũng thiệt tình, nhà mình có mấy miệng ăn thôi, mang tới cả đống thế kia biết ăn làm sao cho hết đây.”
“À đúng rồi,” Trình Nguyệt Anh như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng từ bếp bưng ra hai cái bát lớn:
“Mẹ thấy đứa nhỏ đó vừa rồi còn loanh quanh ngoài sân, gọi thế nào cũng không chịu vào nhà. Chắc nó còn chưa ăn sáng đâu. Con mau đem mấy món này mang ra cho người ta đi.”
Ngụy Tử Cầm vội gật đầu, buông bát đũa trong tay xuống, đón lấy hai cái bát lớn rồi lập tức chạy ra ngoài.
Người khác chỉ biết rằng hắn là người ra tay cứu người, nào có ai ngờ… lúc đó hắn làm thế chỉ là vì cảm thấy một tia linh cảm chợt lóe lên, thậm chí chính hắn cũng không ngờ, cú ra tay tưởng chừng ngẫu hứng đó lại trở thành bước ngoặt cứu chính mình.
Nhân quả luân hồi, báo ứng không chừa một ai.
Tu sĩ xem trọng nhân quả. Ngụy Tử Cầm khẽ thở dài trong lòng. Tuy rằng đối phương là trong lúc vô tình xoay chuyển vận mệnh cả thôn Xu Hà, nhưng Thiên Đạo chẳng phân phải trái, nợ nhân quả thì sớm muộn gì cũng phải trả.
Chỉ là… món nợ này, hắn nên hoàn trả thế nào đây?
Bên ngoài sân có một mảnh ruộng nhỏ. Giờ này vẫn còn trống trơn, ngoài mấy cây cải xanh trông tươi tốt ra thì không thấy bóng người nào cả.
Ngụy Tử Cầm đảo mắt nhìn quanh, không định bước vào rừng tìm kiếm, chỉ đem hai cái bát lớn đặt lên phiến đá bên ngoài, rồi hướng về khoảng không cất cao giọng:
“Ta biết ngươi đang ở gần đây. Đừng sợ, ta sẽ không lại gần. Đồ ăn ta để ở đây, nếu ngươi muốn thì tự tới lấy.”
Nói xong, hắn xoay người như thể chuẩn bị quay vào nhà.
Ngay lúc đó, một bóng người chợt lóe lên từ trong rừng, nhanh như chớp với lấy hai bát cơm vào lòng rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Ngụy Tử Cầm thấy thời gian vẫn còn sớm, liền dứt khoát đi đến nhà Lương Hổ.
Lương Hổ còn ngái ngủ, đôi mắt lim dim, vừa mở cửa vừa ngáp dài:
“Gì mà sớm vậy trời... Chìa khóa linh điền còn ở chỗ mẹ ta, phải trưa mới lấy được.”
“Không phải đến tưới linh điền,” Ngụy Tử Cầm đẩy nhẹ hắn một cái,
“Đừng lề mề nữa, ăn đại vài miếng đi rồi theo ta lên trấn trên một chuyến.”
“Lên trấn á…?”
Lương Hổ ậm ừ, gãi đầu ngu ngơ, một lúc sau mới tỉnh táo lại:
“Chờ chút! Ngươi nói cái gì? Lên trấn làm gì?”
Ngụy Tử Cầm mỉm cười, đáp nhẹ nhàng:
“Không có gì, chỉ là… mang cái ngọc bội rẻ tiền này đi bán thôi.”
Ngụy Tử Cầm: Chính là cái đồ rẻ tiền chỉ biết mang họa, quăng đi là xong.
Chưởng môn Hàn Nguyệt Cung: …?
Toàn thể Hàn Nguyệt Cung: …!?
*cười ẻ=)))