Tuy không rõ vì sao Ngụy Tử Cầm lại bất chợt nảy ra ý muốn vào thành, nhưng sau một hồi suy nghĩ, Lương Hổ vẫn gật đầu đồng ý.
Từ sau khi cha mất, hoàn cảnh gia đình luôn túng thiếu, dù là bạn thân không nói ra, thì thật ra bản thân Lương Hổ cũng rất muốn tìm một chỗ để thư giãn, thả lỏng tâm trí.
Theo lời Ngụy Tử Cầm, thành trấn mà cậu muốn tới cách thôn Xu Hà không xa – chính là Hàm Dương Thành. Nếu đi bộ thì mất khoảng một canh giờ.
Tất nhiên cũng có thể đi bằng xe – xe lừa hay xe bò đều được. Nhưng vì cả hai hiện giờ đều không mang theo gì nặng nề, có thể nói là tay không, nên nếu tốn tiền thuê xe chỉ để vào thành thì lại thấy không đáng, phí công phí của
Dù là đi bộ, nhưng vì hai người xuất phát khá sớm, lúc đến được Hàm Dương Thành thì trời cũng mới vừa sáng hẳn.
Nghỉ chân một lát cho đỡ mỏi, Ngụy Tử Cầm liền kéo Lương Hổ bắt đầu dạo quanh khu chợ trong thành.
Phố xá đông đúc, náo nhiệt, khiến Lương Hổ lúc đầu còn rất hào hứng. Nhưng sau khi đi lòng vòng suốt hai ba canh giờ, cuối cùng cậu cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Cầm Tử, chẳng phải ngươi nói muốn đi hiệu cầm đồ bán đồ sao? Chúng ta định bao giờ mới qua đó vậy?” Dù thể lực có tốt mấy, đi bộ mấy canh giờ liên tục cũng khiến Lương Hổ bắt đầu thấy đuối.
Ngụy Tử Cầm liếc nhìn cậu một cái, cười cười:
“Ta nói là tới bán đồ, nhưng có nói là bán ở hiệu cầm đồ đâu.”
“Hở?” Lương Hổ ngơ ngác, đầu óc đầy dấu chấm hỏi.
Không phải chỉ là một miếng ngọc thôi sao? Không bán ở tiệm cầm đồ, chẳng lẽ định bày sạp bán ven đường?
“Đi thôi,” Ngụy Tử Cầm ngẩng đầu nhìn sắc trời, rồi hất cằm ra hiệu với Lương Hổ
“Giờ chắc là vừa lúc, chúng ta đến Cửu Tinh Các.”
“Cửu Tinh Các?”
Lương Hổ ngẫm nghĩ một lát, rồi bỗng nhiên nhớ ra Cửu Tinh Các là nơi nào — cậu lập tức rùng mình một cái. Vội vàng bước lên, đến ngay trước cửa liền túm chặt lấy tay Ngụy Tử Cầm.
“Ngươi điên rồi à? Ngươi có biết đây là nơi nào không?!”
Khác hẳn với những cửa tiệm đông đúc bên đường, phía trước Cửu Tinh Các vắng vẻ lạ thường. Gần như chẳng có ai qua lại. Không biết vì kính nể hay vì sợ hãi, dường như mọi người đều cố tình tránh xa nơi đó.
Trừ những người ngoài chẳng biết gì, thì người dân ở Hàm Dương Thành ai ai cũng rõ — nơi này là chốn chỉ có tu sĩ mới được bước chân vào.
“Ngươi chỉ là tò mò thì cũng thôi đi,”
Lương Hổ vừa kéo tay Ngụy Tử Cầm, vừa liếc trước liếc sau, giọng nói hạ thấp gần như thì thầm:
“Nơi này không phải chỗ chúng ta có thể tùy tiện vào. Nếu ngươi thật sự thích mấy món đồ mà tiên nhân hay dùng, thì đi Mộ Tiên Phường cũng được. Nơi đó có đủ thứ kỳ quái thần bí, đảm bảo cho ngươi nhìn không chán mắt.”
Ngụy Tử Cầm không tranh luận, chỉ đột nhiên quay đầu chỉ tay: “Ê, ngươi xem bên kia có gì kìa?”
Lương Hổ vốn đang căng thẳng, theo bản năng nhìn theo hướng tay cậu chỉ. Đến khi quay lại thì hỡi ôi — Ngụy Tử Cầm đã bước nhanh lên bậc thềm, không chần chừ đẩy cửa bước vào Cửu Tinh Các.
“này! Cầm Tử, ta nói nè!” Lương Hổ tức tối đến dậm chân bình bịch, nhưng cuối cùng vì lo cho bạn nên vẫn bước vào.
Cậu lầm bầm vài câu rồi cũng vội vàng theo sau Ngụy Tử Cầm vào trong.
Trái ngược với những tưởng tượng căng thẳng ban đầu, không ai hô hoán hay giữ họ lại. Tầng một của Cửu Tinh Các hoàn toàn vắng vẻ, chỉ có một tiểu nhị đứng sau quầy, đang tranh cãi với một người đàn ông trung niên. Không ai rảnh để ý đến hai thiếu niên vừa lén bước vào.
Lương Hổ thở phào nhẹ nhõm. Cậu vừa định kéo Ngụy Tử Cầm ra thì thấy người bạn kia đang khoanh tay đứng bên cạnh, vẻ mặt vô cùng thích thú, rõ ràng là đang chăm chú xem kịch.
“Vị khách quan này,” tiểu nhị nói, giọng bắt đầu cứng lại
“Tiểu nhân đã nói rất rõ, đồ đã bán ra ở Cửu Tinh Các, trừ khi có vấn đề nghiêm trọng, bằng không sẽ không hoàn trả hay đổi lại. Mong ngài đừng tiếp tục làm khó ở đây.”
Giọng tiểu nhị vừa dứt, vị khách trung niên đã nổi giận:
“Ngươi nghĩ ta muốn ở đây lằng nhằng với các ngươi à? Cái Trắc Tâm Kính mà các ngươi bán rõ ràng là đồ dỏm, không dùng được! Tốt nhất mau hoàn trả linh thạch lại cho ta, bằng không đừng trách ta làm lớn chuyện!”
Trắc Tâm Kính là một pháp khí phổ biến dùng để kiểm tra linh căn. Cấu tạo của nó rất đơn giản, hầu hết những người có chút trình độ luyện khí đều có thể chế tạo. Việc "không dùng được" gần như là không thể xảy ra.
Quả là kẻ quê mùa chẳng biết gì.
Tiểu nhị không nói thêm, sắc mặt cũng dần lạnh xuống.
Chưa kịp mở miệng phản bác, thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng thiếu niên:
“Cái Trắc Tâm Kính kia, có thể cho ta thử một chút không?”
Tiểu nhị quay đầu lại, vẻ mặt hơi nghi hoặc. Hai người này dường như là mới vào lúc nãy, nhìn qua chẳng giống người có tu vi, chẳng lẽ đi nhầm chỗ?
Vị khách trung niên kia cũng nhíu mày, không hiểu thiếu niên đột ngột xuất hiện này rốt cuộc muốn làm gì.
Ngụy Tử Cầm mỉm cười, bộ dáng khiêm tốn ôn hòa:
“Xin lỗi, ta vừa rồi nghe hai vị tranh luận về việc Trắc Tâm Kính có dùng được hay không. Trùng hợp là ta mới kiểm tra ra linh căn không lâu, hiện tại vẫn chưa bắt đầu tu luyện bất kỳ công pháp nào. Nếu vậy, ta có thể thử xem Trắc Tâm Kính này có thật sự hoạt động không.”
Nghe vậy, ánh mắt tiểu nhị sáng lên:
“Được chứ! Vậy ngươi lại đây thử xem đi.”
“Không được!” Vị khách trung niên lập tức cau mày phản đối
“Ai biết có phải ngươi cùng bọn họ một phe, muốn lừa ta nữa hay không!”
Ngụy Tử Cầm vẫn bình thản, đưa tay ra trước mặt mọi người:
“Có tu luyện hay chưa, nhìn qua là biết. Tùy các hạ kiểm tra.”
Quả thật, một người có tu vi hay không rất dễ nhận ra. Vị khách nhân kiểm tra kỹ càng hồi lâu, cũng không phát hiện điều gì khả nghi, đành phải gật đầu đồng ý.
Lương Hổ lúc này như ngồi trên đống lửa, chân tay luống cuống, muốn ngăn lại nhưng không dám, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngụy Tử Cầm đưa tay cầm lấy chiếc gương đồng trên quầy.
Mới đầu không có gì lạ. Vị khách nhân vừa lộ vẻ vui mừng, định mở miệng gây chuyện tiếp, thì mặt gương vốn trơn nhẵn bỗng lóe lên ánh sáng kỳ lạ. Từng vòng quang hoa lăn tăn như sóng nước tỏa ra, rồi “phừng” một tiếng — một đóa lửa màu vàng kim bất ngờ bùng cháy ngay trước mặt Ngụy Tử Cầm.
“Kim linh căn?” Tiểu nhị thốt lên theo bản năng.
Nhưng... không chỉ có kim linh căn.
Ngay sau đó, bốn đóa lửa nữa lần lượt xuất hiện xung quanh cậu — xanh biếc, lam nhạt, đỏ rực, vàng sẫm.
Năm ngọn lửa tượng trưng cho năm hệ linh căn.
Tất cả ngọn lửa đều lớn bằng nhau, lần lượt xoay quanh người Ngụy Tử Cầm, như đang khiêu vũ. Mãi đến khi cậu rút tay khỏi chiếc gương đồng, những đóa lửa mới lần lượt tắt đi.
“Thật là lợi hại...”
Lần đầu được chứng kiến cảnh linh căn bị kích phát, Lương Hổ mở to mắt lẩm bẩm, vẻ mặt tràn ngập khiếp sợ.
Ngụy Tử Cầm khẽ lắc đầu, đưa Trắc Tâm Kính trả lại cho vị khách trung niên:
“Ta đã thử rồi. Chiếc Trắc Tâm Kính này hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Vẻ mặt vị khách trung niên trở nên cứng đờ. Thực ra, ông cũng mơ hồ đoán ra — chiếc kính kia quả thật không hỏng, mà là lũ trẻ trong tộc ông vốn không hề có linh căn, nên kính mới không phản ứng.
Nhưng bị người ta chỉ mặt vạch trần ngay tại chỗ như vậy, ông ta không khỏi mất mặt đến cực điểm, trừng mắt nhìn thiếu niên trước mặt một cái, rồi hậm hực cầm gương xoay người bỏ đi.
“Ngươi…”
“Chưởng quầy đừng lo,” Ngụy Tử Cầm cười nhã nhặn chắp tay với tiểu nhị
“Vừa rồi là chúng ta đi nhầm chỗ, hiện tại sẽ lập tức rời khỏi.”
Cửu Tinh Các là nơi chỉ có tu sĩ mới được bước chân vào. Dù vừa trắc ra linh căn, nhưng Ngụy Tử Cầm đời này vẫn chưa bắt đầu tu hành, ngay cả tán tu cũng không tính, tất nhiên không đủ tư cách ở lại.
Không đúng…
Tiểu nhị vẫn đứng ngây người, khóe môi hé mở, trong lòng vẫn chưa hoàn hồn sau cơn chấn động lúc nãy.
Từ khi làm việc tại Cửu Tinh Các, hắn luôn tự nhận kiến thức và nhãn lực của mình phải vượt xa tu sĩ bình thường.
Theo thường thức, linh căn càng ít càng quý hiếm. Đơn linh căn tốt hơn song linh căn, song linh căn tương sinh lại tốt hơn loại thường, còn phía sau thì giảm dần. Nhưng điều này cũng có ngoại lệ.
Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ cho rằng thiếu niên này chỉ là một Tạp linh căn bình thường với đủ năm hệ, căn cơ thấp kém. Nhưng chỉ cần có chút tu vi là có thể nhận ra — năm đóa linh hỏa vừa rồi có kích cỡ giống hệt nhau, chỉ khác nhau về màu sắc, gần như không có sự chênh lệch.
Năm hệ linh căn mà hoàn toàn cân bằng — loại thể chất này có một cái tên khác: Thiên Tuyệt.
Thiên Tuyệt — ý là trời không tuyệt đường người.
Ngụy Tử Cầm nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của tiểu nhị, thầm thở dài trong lòng.
Tất cả những gì xảy ra lúc này, đều giống hệt kiếp trước.
Khi đó, hắn cũng từng vì là Tạp linh căn mà không một môn phái nào chịu nhận. Dù hắn và gia đình đã dốc hết sức, vẫn luôn bị cự tuyệt. Đã từng có lúc, hắn thậm chí nghĩ đến việc từ bỏ con đường tu tiên.
Nhưng cũng chính vào thời điểm đó, phụ thân đưa hắn đến Hàm Dương Thành giải sầu.
Cả hai vô tình bước nhầm vào Cửu Tinh Các — nơi chỉ dành cho tu sĩ. Cũng chính ở đây, hắn lần đầu trắc ra Thiên Tuyệt linh căn. Từ đó, cuộc đời hắn thay đổi, một bước lên trời.
Thiên Tuyệt linh căn — còn quý hơn cả đơn linh căn, là thể chất được trời đất ưu ái, đặc biệt phù hợp với con đường luyện đan và làm dược sư.
“Xin hai vị công tử dừng bước một chút.”
Tiểu nhị nhanh chóng lấy lại tinh thần. Dù Cửu Tinh Các là cửa hàng buôn bán, sau lưng cũng có môn phái hậu thuẫn.
Một thiếu niên có tư chất tuyệt hảo như vậy, bất kể vì lợi ích của môn phái hay vì mục đích khác, tuyệt đối không thể để đi mất.
Ngay khi hắn đang suy tính nên giữ người lại bằng cách nào, một người từ trên lầu đi xuống, ghé tai thì thầm với hắn vài câu.
Tiểu nhị ban đầu nhíu mày, sau đó sắc mặt giãn ra, lập tức xoay người, mỉm cười hành lễ với Ngụy Tử Cầm:
“Văn Mẫn chân nhân của Huyền Quang Tông có lời mời, thỉnh tiểu công tử lên lầu gặp mặt.”