Có lẽ vì quá tập trung vào việc tu hành trong kiếp trước, Ngụy Tử Cầm thật sự không nhớ trong thôn từng xuất hiện một kẻ điên như vậy.

Nghe Ngụy Tú Lan kể lại, người điên này mới xuất hiện ở thôn Xu Hà vào tháng trước. Khi hắn vừa đến, cả người đầy máu, trên mặt còn có những vết thương sâu như bị vũ khí sắc bén cứa qua, nhìn không ra hình dạng ban đầu là như thế nào. Ban đầu, dân làng cũng không để ý đến hắn, chỉ nghĩ đây là một kẻ ngốc không biết nói chuyện.

Mãi đến nửa tháng trước, có mấy tên lưu manh ngoài thôn uống say, chẳng biết nghĩ gì lại kéo nhau đến trêu chọc người này. Không ai ngờ rằng kẻ tưởng như yếu ớt, ngơ ngẩn kia lại đột nhiên nổi điên, đánh cho cả đám nằm la liệt dưới đất, người thì gãy xương sườn, kẻ thì gãy tay chân, suýt nữa thì mất mạng.

Từ đó trở đi, mọi người mới bắt đầu truyền tai nhau rằng người kia không phải là một kẻ ngốc, mà là một kẻ điên thực sự.

Rốt cuộc người kia là kẻ điên hay kẻ ngốc, thật sự không ai biết rõ. Nhưng từ sau hôm đó, người dân trong thôn Xu Hà cứ thấy hắn là đều vội vàng tránh né.

Ngoài sân.

Bất kể đối diện là kẻ điên thật hay không, Kiều Phượng lúc này chỉ cảm thấy bản thân sắp phát điên tới nơi rồi.

Vận xui quả nhiên là không có giới hạn—tối qua không lấy được linh điền, lại còn vô cớ cãi nhau với chồng một trận. Cả đêm nàng tức giận đến mức gần như không ngủ nổi.

Sáng nay dậy thật sớm, vốn định ra ngoài hít thở không khí để thư giãn. Ai ngờ vừa bước chân ra khỏi cổng, đã bị một người lao tới bám chặt lấy. Nhìn người này mặt mũi đầy thương tích, lại đang túm chặt lấy ống quần mình, Kiều Phượng vừa hoảng vừa sợ, hét to đến khàn cả giọng:

“Có ai không! Buông ra! Ngươi muốn làm gì, buông ta ra ngay!”

“Có chuyện gì thế?”

Đột nhiên nghe thấy giọng của Ngụy Tử Cầm, Kiều Phượng vội quay đầu lại, quên luôn chuyện cãi nhau hôm qua, như thấy được cứu tinh, lập tức túm lấy tay áo hắn:

“Mau mau mau, Tam Nhi! Mau đi gọi người! Hắn là kẻ điên đấy, mau đưa hắn đi chỗ khác!”

Không để ý đến Kiều Phượng đang hoảng loạn, Ngụy Tử Cầm tiến lại gần quan sát kỹ người đang nằm dưới đất. Dù trên mặt người kia đầy vết thương, nhưng vẫn có thể nhận ra — sắc mặt hắn đang dần hiện lên luồng tử khí nặng nề.

Tu hành bước đầu là phải hiểu được các loại "khí": linh khí, chân khí, tử khí… tất cả đều là “khí” dưới những hình thái khác nhau.

Ngụy Tử Cầm khẽ nhíu mày:

“Đại tẩu đừng kêu nữa, người này sắp chết rồi.”

“S-sắp... chết?”

Kiều Phượng giọng run run lặp lại. Dù trong lòng nghĩ nếu hắn chết đi thì cũng yên chuyện, nhưng nghe vậy lại thấy có chút hoảng.

“Đúng vậy. Nếu đại tẩu không gấp gì khác, phiền giúp ta lấy ít linh gạo trong nhà đến đây.”

Ngụy Tử Cầm kiểm tra thêm một chút rồi quay sang nói với Kiều Phượng.

Vừa nghe đến hai chữ “linh gạo”, toàn bộ sợ hãi của Kiều Phượng lập tức bị ném ra sau đầu. Nàng trừng mắt nhìn Ngụy Tử Cầm, không thể tin nổi:

“Ngươi định làm gì? Chẳng lẽ định cho hắn ăn linh gạo trong nhà? Không được! Ta không đồng ý!”

Ngụy Tử Cầm lại khẽ cau mày. Linh gạo quý giá là thế, mang ra để cứu một người hoàn toàn xa lạ, lại còn có thể là một kẻ điên, đúng là khó khiến người khác chấp nhận.

Nhưng hắn lại không có cách nào khác. Trong lòng hắn có một loại linh cảm rất lạ—nếu không cứu người này, để hắn chết ngay trước cửa nhà mình, thì sau này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không hay.

Cảm giác kỳ lạ đột nhiên xuất hiện như thế thật ra không quá hiếm trong tu chân giới. Tu sĩ càng có tu vi cao, càng dễ cảm nhận được dấu hiệu trước khi những chuyện lớn xảy ra. Dù hiện tại tu vi của Ngụy Tử Cầm còn rất thấp, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được nguy cơ mơ hồ nào đó đang đến gần.

Tiếc là loại dự cảm mơ hồ ấy, hắn không cách nào giải thích rõ ràng với người như Kiều Phượng—một người hoàn toàn không biết gì về tu hành.

 chưa kịp tranh cãi thêm, Trình Nguyệt Anh nghe thấy náo động cũng đã vội vàng chạy ra.

“đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Chưa kịp để Ngụy Tử Cầm lên tiếng, Kiều Phượng đã vội giành lời:

“Nương, tên điên này cứ bám lấy con không buông! Tam đệ không những không giúp đỡ, lại còn khăng khăng đòi cho hắn ăn linh gạo!”

Trình Nguyệt Anh khẽ nhíu mày, hiển nhiên không hoàn toàn tin vào lời Kiều Phượng nói. Bà không vội phản bác, cũng không tìm cách chống chế giúp con, mà chỉ nhìn thẳng vào Ngụy Tử Cầm chờ lời giải thích.

Ngụy Tử Cầm không vòng vo, cũng không ngụy biện, chỉ bình thản đáp:

“Người này sắp chết. Con muốn cứu hắn.”

“Cứu một tên điên ư?! Tam đệ ngươi hồ đồ rồi! Ngươi không sợ sau này hắn tỉnh lại rồi cứ bám lấy ngươi không dứt sao? Không được, ta tuyệt đối không đồng ý lấy linh gạo ra cứu người!”

Trình Nguyệt Anh trong lòng cũng không hoàn toàn đồng tình với việc lãng phí linh gạo cứu một người xa lạ, nhưng thấy Kiều Phượng cứ không ngừng la hét, bà bắt đầu thấy phiền.

“Lớn tiếng cái gì chứ, ngươi muốn cả thôn nghe hết à? Thôi đi, chỉ là mấy viên linh gạo thôi mà. Nếu Tam Nhi muốn cứu, thì cứ để nó cứu đi.”

Kiều Phượng trừng to mắt không dám tin—một viên linh gạo giá gần một lượng bạc, thế mà mẫu thân lại nói nhẹ như không!

Từ tay mẫu thân nhận lấy hai viên linh gạo, Ngụy Tử Cầm trong lòng cũng không tránh khỏi nhói đau. 

Trong nhà đang khó khăn như thế, dùng thứ quý giá này cho một người xa lạ thật sự khiến hắn do dự. Nhưng nghĩ đến linh cảm mơ hồ về tai họa trong tương lai, hắn vẫn cắn răng, nghiền nhỏ linh gạo và cẩn thận đút từng chút cho người kia ăn.

Hiệu quả đúng là không tệ—chẳng bao lâu sau, luồng tử khí trên mặt người đó đã vơi đi phân nửa, ít nhất tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng.

“.........”

Hắn dần tỉnh lại, kẻ điên ngẩng đầu lên, mấp máy môi định nói gì đó, nhưng chỉ phát ra vài tiếng không rõ.

“Không cần cảm ơn.”

Ngụy Tử Cầm dứt khoát nói. Sau khi đút xong linh gạo, hắn còn đưa thêm cho người kia một chiếc bánh ngũ cốc, nhét vào tay hắn.

“Ta cứu ngươi, không phải hoàn toàn vì lòng tốt. Có thể cứu một lần, chưa chắc cứu được lần hai. Sau này hãy tự lo lấy thân đi.”

Kẻ điên lại “a a” vài tiếng, không gật cũng chẳng lắc đầu, chỉ chăm chú nhìn Ngụy Tử Cầm thật lâu, rồi cuối cùng cũng đứng dậy lặng lẽ rời khỏi sân.

Một buổi sáng trôi qua, hao mất hai lượng bạc linh gạo. Ngụy Tử Cầm nhìn bàn tay trống rỗng, lẩm nhẩm tính toán xem trong nhà phần tích trữ còn lại bao nhiêu, rồi bỗng nhiên cảm thấy—phải mau chóng kiếm tiền thôi.

đúng vậy, không tính thì thôi, vừa tính lại suýt nữa giật mình

Dựa theo tình hình tiền bạc hiện giờ của Ngụy gia, cộng thêm bên ngoài còn mấy món nợ lặt vặt chưa thanh toán, nếu không phải hai năm trước thu hoạch khá, còn để dành được chút lương thực, thì e rằng cả nhà giờ đã phải... chờ chết đói.

Không được! Phải nhanh chóng nghĩ cách kiếm tiền!

Ngụy Tử Cầm vò đầu bứt tai, tiện tay nhặt một cành cây dưới đất, cúi người viết vẽ xuống mặt đất để tính toán.

Đầu tiên là trồng linh điền—việc này đối với hắn thì khá dễ. Với tỉ lệ gieo trồng thành công hiện giờ của bản thân, nếu chỉ dựa vào trồng linh gạo để kiếm tiền thì vẫn có thể, chỉ là thời gian chờ quá lâu.

Một cây linh gạo, từ lúc gieo hạt đến lúc thu hoạch, nếu không có gì trục trặc thì cũng mất hơn ba tháng mới chín. Muốn rút ngắn thời gian? Không vấn đề, có thể dùng Tụ Linh Trận hoặc nước suối linh tuyền— nhanh nhất là ba ngày có thể thu hoạch.

Nhưng mà, đó lại là vấn đề muôn thuở: không có tiền!

Bày Tụ Linh Trận cần linh thạch, nước linh tuyền cũng phải dùng linh thạch để mua. Mà linh thạch lại là loại tài nguyên quý giá, quy đổi với vàng bạc cũng khiến người ta nghe thôi đã thấy… đau lòng.

Không trồng linh gạo, thì trồng linh dược được không?Cái này thì hắn lại cực kỳ am hiểu.

Chỉ tiếc là hiện giờ đến hạt giống linh dược cấp thấp nhất hắn cũng chưa chắc mua nổi.

Đang vò đầu suy nghĩ, Trình Nguyệt Anh thấy tiểu nhi tử cứ ngồi ôm trán thở dài, liền kéo hắn vào nhà giúp mình dọn dẹp.

“Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Không nghĩ ra thì nghỉ một chút, biết đâu chốc lát nữa tự nhiên lại lóe ra được ý hay.” Bà vừa thu gom đồ, vừa cười nói.

Ngụy Tử Cầm nghĩ cũng có lý, liền bỏ cành cây xuống, theo mẹ cùng vào nhà.

Gần như mỗi khoảng thời gian nhất định, mẫu thân hắn đều sẽ mở tủ tạp vật ra kiểm tra một lượt. Có thứ gì dùng được thì giữ lại dùng hoặc đem bán lấy tiền, còn không dùng được thì lại cất vào cho khỏi ẩm mốc.

“Cái đôi này là sính lễ tổ phụ ngươi tặng ta năm đó. Ngươi nhìn xem có món nào được thì giữ lại, đến lúc chuẩn bị của hồi môn cho đại tỷ ngươi sẽ dùng đến.” Trình Nguyệt Anh vừa nói, vừa kéo hắn đến bên bàn chỉ vào đống đồ.

Ngụy Tử Cầm gật đầu, học mẹ mở hộp nhỏ ra, cúi đầu lục lọi đồ đạc, tiện miệng hỏi:

“Gần đây mẹ và cha đang định lo chuyện hôn sự cho đại tỷ sao?”

“Còn không phải sao? Đại tỷ ngươi sang năm đã mười tám rồi. Tuy bên mình cưới xin muộn, nhưng cũng nên chuẩn bị dần đi là vừa, con gái mà, để lâu là không tốt đâu.”

Trình Nguyệt Anh cười bất đắc dĩ, nhưng lời nói đầy yêu thương.

Mới vừa nói xong, bà liền thấy Ngụy Tử Cầm cầm một khối ngọc bội lên, mặt mày lập tức biến sắc.

Giống như bị hắt cả thùng nước đá lên đầu, sắc mặt Ngụy Tử Cầm tái nhợt, toàn thân run rẩy, cố lắm mới đứng vững được.

“Mẹ! Ngọc bội này... mẹ lấy từ đâu ra?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play