Đêm vừa qua, tiếng chim đầu tiên vang lên. Chân trời cũng bắt đầu le lói ánh sáng đầu tiên của buổi sớm. 

Bên dòng Xu Hà, không khí vẫn chìm trong một màn trầm lặng và u tối quen thuộc.

Đây là thôn Xu Hà – một ngôi làng nhỏ ở phương bắc Đại Thục. 

Cả thôn chỉ có hơn trăm hộ dân, bốn bề bao quanh là rừng núi. Phía tây có hai ngọn núi, một cao một thấp, dân trong thôn gọi là Hồ Lô Sơn. 

Con sông mang tên Xu Hà bắt nguồn từ khe núi giữa hai đỉnh này, uốn lượn xuyên qua khu rừng rồi chảy qua thôn làng. 

Từ khi sinh ra cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, cả đời người dân nơi đây đều gắn liền với dòng nước ấy.

Ngụy Tử Cầm mở mắt.

 Ở mé bờ sông phía xa, một ông lão mặc áo trắng đang nhắm mắt, tay cầm một cây gậy bạc gõ nhẹ lên những viên đá ven sông. Miệng ông lẩm nhẩm bốn chữ:

 “Hồn hề trở về, hồn hề trở về.”

Đó là linh bà – người dẫn hồn trong thôn, làm lễ tiễn đưa linh hồn người đã khuất về với dòng nước u minh.

Những khoảng thời gian gần đây, các môn phái luyện thi dần nổi lên. Dân trong Đại Thục không còn tin rằng an táng là cách yên nghỉ tốt nhất. Người chết thường được hỏa táng, tro cốt trao lại cho linh bà, gửi về dòng sông âm giới.

Ngụy Tử Cầm bỗng nhớ ra – nơi này là 40 năm trước, khi hắn mới 15 tuổi. Hôm nay chính là ngày cha của Lương Hổ, bạn thân nhất của hắn, qua đời.

“Ô ô ô, Cầm Tử, phải làm sao đây? Cha ta chết rồi… Đại phu hai hôm trước rõ ràng còn bảo rằng cha ta sắp khỏi. Sau này ta với mẹ biết sống sao...” – Lương Hổ đứng bên cạnh,khóc nức nở.

Năm nay cậu 16 tuổi, hơn Tử Cầm một tuổi nhưng lại thấp và gầy hơn. 

Lương gia ba đời chỉ có một đứa con trai. Ông nội Lương Hổ mất từ trước khi cậu sinh ra, giờ đến cha cũng đột ngột ra đi. Cả nhà chỉ còn lại mình cậu là nam đinh.

Ngụy Tử Cầm vẫn mơ hồ, nhất thời chẳng biết nói gì.

Hắn nhớ, kiếp trước, trong chính khung cảnh này, hắn đã từng nói một câu chẳng ăn nhập gì:

“Lương Hổ, ngươi nói xem… vì sao con người lại phải chết?”

Lương Hổ ngẩn ra, gượng cười mà không cười nổi:

“Người ai mà chẳng phải chết. Chắc chỉ có tiên nhân mới sống mãi thôi.”

“A, đúng rồi!” – như chợt nhớ ra điều gì, cậu vỗ vai Tử Cầm – “Sau này Cầm Tử sẽ thành tiên nhân! Đã thành tiên nhân thì chẳng còn gì phải sợ nữa!”

Không, tiên nhân cũng có nỗi sợ, và họ cũng có thể chết – Ngụy Tử Cầm cúi mặt, thầm nghĩ.

Kiếp trước, hắn là người duy nhất trong thôn có linh căn, được đưa vào tiên môn tu luyện. Nhà họ Ngụy dốc hết tài sản, mong hắn có tương lai rạng rỡ. Nhưng họ đâu biết rằng, muốn tu hành thuận lợi, cần phải đoạn tuyệt trần duyên.

Trước khi kết đan, hắn sợ liên lụy đến người thân nên không dám liên hệ. Sau khi kết đan, lại sợ kẻ thù nên cũng không dám để lộ gốc gác. Thậm chí không dám quay về đất Đại Thục.

Mãi đến khi kết thành Nguyên Anh, nổi danh khắp giới tu tiên là một dược sư tài năng, hắn mới có đủ can đảm trở về quê hương.

Nhưng lúc đó, mọi chuyện đã quá muộn.

Không còn núi non, không còn Xu Hà, không còn thôn làng. Cả thôn – bao gồm cả cha mẹ hắn – đã mất, chỉ một tháng sau khi hắn rời đi. Khi hay tin, hắn đã lạc mất 40 năm.

Nỗi ân hận và day dứt như nhấn chìm hắn. Vì thế, tâm ma nổi lên. Dù người khác cố cứu, hắn vẫn chết dưới lôi kiếp khi đang đột phá.

Hồn phi phách tán. Nhưng khi mở mắt, hắn lại trở về năm ấy – khi mọi chuyện vẫn chưa bắt đầu

Theo tục lệ, lễ đưa linh chỉ có người thân và linh bà mới được tham dự. Ngay cả vợ người chết cũng không được đến gần, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vận số. Ngụy Tử Cầm lúc này được đứng đây hoàn toàn vì đi cùng Lương Hổ.

Hiểu được quy tắc, Lương Hổ vội lau nước mắt, khuyên Tử Cầm nên rời đi trước khi nghi lễ kết thúc.

Rời bờ Xu Hà, Ngụy Tử Cầm mơ màng bước đi theo hướng về nhà.

Dù kiếp trước từng sống xa nhà 40 năm, giờ hắn lại chẳng nhớ rõ đường về. Tất cả mọi thứ đều vừa lạ lẫm, vừa khiến người ta không khỏi nghẹn ngào.

Cuối tháng Bảy, đồng ruộng khắp nơi đều rộn ràng cảnh làm việc, Ngụy Tử Cầm bước đi trên con đường đất có phần lầy lội, để mặc cho đôi chân đưa mình đến một nơi quen thuộc — một sân nhà nhỏ thân thuộc.

... đây là về nhà rồi sao?.

Một cảm xúc dâng trào khiến lòng khiến Ngụy Tử Cầm như tê dại, suýt chút nữa không kiềm được nước mắt.

Chưa kịp lấy lại bình tĩnh, bên tai chợt vang lên một giọng nữ the thé đầy châm chọc:

“Ối dào, nhìn xem ai kìa, ta còn tưởng ai lạ lắm, hóa ra là tiểu tiên đồng nhà chúng ta!”

Người vừa lên tiếng là một phụ nữ trung niên tròn trịa, dáng thấp, lông mày nhướn lên đầy chế giễu, nhìn chằm chằm thiếu niên vừa bước qua cánh cổng sân.

Tiểu tiên đồng— cách gọi này nghe thật hoài niệm.

Ngụy Tử Cầm khẽ lắc đầu, bình thản xoay người đóng cổng lại.

Dân làng không hiểu chuyện, cứ tưởng Ngụy Tử Cầm xem ra linh căn là sắp thành người phi phàm. Nhưng người trong nhà thì biết rõ, cái gọi là linh căn ấy chỉ là loại tạp linh căn hạng bét — ở thôn nhỏ thì nghe còn quý hiếm, chứ ra đến ngoài đời, đến cả làm đệ tử ngoại môn cũng chẳng đủ tư cách.

Lúc này, đúng vào thời điểm cha mẹ cậu gần như đã cạn kiệt tài sản để lo liệu cho con, mà kết quả vẫn chẳng có gì khởi sắc. Cả nhà đã gần như muốn buông xuôi.

Thấy thần sắc Ngụy Tử Cầm bình tĩnh, không chút bực dọc vì cách gọi khinh miệt, Lâm Quyên (bà thím) liền nghẹn lời, rồi hậm hực chuyển hướng sang mẫu thân Ngụy Tử Cầm:

“Này đệ muội, cùng là người trong nhà cả, ta cũng không muốn nói nhiều. Thằng Vinh Sinh nhà ta dạo này định tính chuyện cưới hỏi, đang cần tiền. Trước kia ngươi mượn ta ba mươi lượng bạc, giờ tính khi nào trả đây?”

Mẹ Ngụy Tử Cầm — một người phụ nữ chất phác, sống lưng hơi còng vì lao động quanh năm, bất ngờ ngẩng đầu, lúng túng nói:

“Hả? Vinh Sinh mới bao nhiêu tuổi mà đã cưới hỏi... Còn về số tiền kia...”

Bà định nói là số bạc đó nhà đã dùng gần hết, giờ trong nhà chẳng còn đồng dư nào để trả.

Vì chuyện của con, cả nhà đã vay mượn khắp nơi — thân thích, bạn bè, ai có thể giúp đều đã nhờ. Ai cũng bảo năm sau trả, nhưng chưa đến nửa tháng, bà này đã tới đòi gấp.

Càng nghĩ càng thấy bất an, Trình Nguyệt Anh liền lộ vẻ căng thẳng.

“18 tuổi rồi, chứ còn nhỏ nhít gì nữa.” Lâm Quyên lườm nguýt, chẳng để Trình Nguyệt Anh nói tiếp, liền kéo Ngụy Tử Cầm tới:

“Này cháu trai, cháu nói xem, bá mẫu có làm khó dễ gì đâu. Chẳng qua là nhà ta cần gấp chút tiền sính lễ, bên nhà gái gia cảnh khá giả, yêu cầu cũng nhiều... Mà nếu nhà cháu thực sự không có tiền, thì thôi, để bá mẫu lấy tạm một miếng linh điền nhà cháu đi. Coi như xóa nợ ba mươi lượng kia, bá mẫu còn đưa thêm hai mươi lượng nữa cho nhà cháu xoay xở. Thế nào, năm mươi lượng một khối linh điền, cũng đâu thiệt gì?”

Ngụy Tử Cầm nghe mà suýt bật cười.

Năm mươi lượng? Một khối linh điền? Người này đúng là to gan nói liều!

Linh điền là ruộng có thể gieo trồng linh thảo, linh cốc — vô cùng quý giá. Dù có đến bước đường cùng, người thường cũng không bao giờ bán linh điền của nhà mình.

Ở bên ngoài, đừng nói năm mươi lượng, hai trăm lượng cũng chưa chắc mua nổi!

“Bá mẫu à, nếu con nhớ không nhầm, linh điền nhà bá năm ngoái còn chẳng trồng nổi mấy cây linh cốc phải không?” Ngụy Tử Cầm cười khẽ, giọng bình thản “Nên cháu khuyên bá một câu, thay vì nhòm ngó ruộng nhà người khác, chi bằng lo việc nhà mình đi. Nếu sang năm cũng không trồng được gì, e là trắng tay thật đấy.”

“Thằng ranh con! Mày nói cái gì hả?” Lâm Quyên tức nghẹn, túm lấy áo Ngụy Tử Cầm, định giơ tay lên tát.

Nhưng tay bà ta còn chưa kịp vung xuống, đã bị một người phía sau giữ chặt.

“Cha!” Ngụy Tử Cầm mừng rỡ, lập tức ngẩng đầu gọi.

Ngụy Khải — người đàn ông cao lớn, vạm vỡ vì quanh năm đi săn trong rừng, chỉ khẽ gật đầu với con, gương mặt nghiêm nghị.

Lâm Quyên vốn hay bắt nạt người yếu, bình thường chỉ dám nói nặng với Trình Nguyệt Anh hiền lành, chứ trước em chồng như Ngụy Khải thì chẳng dám hó hé.

Chưa kịp giải thích, Ngụy Tử Cầm đã nhanh miệng:

“Cha, đại bá mẫu vừa định đánh con, còn muốn cướp ruộng nhà mình!”

Lâm Quyên tái mặt, suýt nhào tới bịt miệng cậu:

“Không có! Ngươi nói bậy! Ta không đánh, cũng không có... cướp gì hết...”

“Được rồi,” Ngụy Khải lạnh giọng, quét mắt nhìn Lâm Quyên

“Đã có lòng ham muốn một khối linh điền, thì cũng nên lo mà chăm sóc cho khối ruộng nhà các người đi. Từ nay, ta sẽ không nhúng tay vào nữa, các người tự lo lấy.”

“Đừng, đừng mà... không phải như vậy…” Lâm Quyên quýnh lên.

Chăm sóc linh điền vốn là việc cực kỳ hao tổn tinh thần và nguy hiểm, hiếm ai trong thôn làm tốt. Cả thôn Xu Hà này, người giỏi nhất cũng chỉ có mỗi Ngụy Khải.

 Trước đây ông từng hứa sẽ giúp trông coi linh điền cho anh trai trong nhà. Nay đột nhiên đổi ý, Lâm Quyên hối hận đến muốn cắn lưỡi.

Nhưng Ngụy Khải tính tình cố chấp, đã quyết thì chẳng dễ gì thay đổi. Mặc cho Lâm Quyên ra sức phân trần, xin lỗi đến khản cả giọng, ông cũng chỉ đưa con mồi mới săn được cho Trình Nguyệt Anh đem đi xử lý, rồi thản nhiên quay lưng vào phòng, không nói thêm lời nào.

Ngụy Tử Cầm thấy bà bác bị cha dằn mặt thảm hại, bèn tỏ vẻ lễ phép, nở nụ cười tươi rói:

“Bá mẫu à, thật xin lỗi, số tiền thiếu nhà bá, nhà cháu sẽ sớm trả. Con gà rừng này, bá mẫu cầm về nấu ăn đỡ nhé.”

Nói rồi, cậu nhanh nhẹn nhặt lấy một con gà rừng gầy khô, đưa sang tay Lâm Quyên.

Con gà còn dính máu tươi, vừa vặn dính lên người bà ta, làm bẩn cả quần áo. 

Lâm Quyên tức đến nghiến răng, nhưng lại tiếc của không nỡ vứt, mắng không dám mắng vì sợ Ngụy Khải trong phòng nghe thấy, đành dậm chân bỏ đi.

 Đi xa rồi mới ngoái đầu lại phỉ nhổ một cái đầy tức tối:

“Cái đồ ranh con, chờ đấy! Sớm muộn gì rồi cũng có ngày rơi vào tay ta thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play