Không rõ từ bao giờ mà truyền thống này bắt đầu, nhưng người dân Đại Thục phần lớn đều tin rằng sau khi qua đời, tổ tiên sẽ định kỳ quay về nhà để nhận hương khói, phù hộ con cháu. Trong thời gian đặc biệt này, linh điền trong nhà sẽ trở thành nơi tạm trú của họ.
Cũng chính vì lý do đó, linh điền đối với người dân Đại Thục mang ý nghĩa vô cùng to lớn, không chỉ đơn giản là mảnh đất giàu linh khí. Trừ khi rơi vào cảnh không còn đường sống, nếu không thì mọi người thường chọn cách trao đổi hơn là mua bán bằng tiền.
Hai mảnh linh điền mà mẹ của Ngụy Tử Cầm đang giữ là do đổi từ linh điền ở thôn Trình Gia bên kia. Chúng nằm ngay dưới chân núi Hồ Lô, từ tiểu viện nhà họ Ngụy đi bộ khoảng nửa canh giờ là có thể nhìn thấy.
Ngụy Tử Cầm vừa đi về hướng núi Hồ Lô, vừa vuốt ve tấm mộc bài trong tay.
Thật ra, từ trước đến nay, hắn đã suy nghĩ rất nhiều cách để thay đổi tình hình trong nhà. Tiếc rằng, những phương án hắn nghĩ ra đều không khả thi: hoặc là cần số tiền quá lớn, vượt quá khả năng hiện tại, hoặc là đòi hỏi tu vi cao, trừ phi hắn có thể tu lại công pháp kiếp trước, nếu không thì khó mà thực hiện được trong một sớm một chiều.
Suy đi tính lại, chỉ còn lại việc "gieo trồng linh điền" là việc duy nhất hắn có thể làm ngay lúc này – vừa có sẵn, lại có khả năng cao thành công.
Nghĩ tới thân phận kiếp trước là đệ nhất dược sư Tu Chân Giới, vậy mà bây giờ lại phải đi gieo trồng loại linh thực thấp kém nhất, quả thật khiến người ta không khỏi cảm thấy chua xót.
Vừa mới đến chân núi Hồ Lô, Ngụy Tử Cầm đang định bước vào linh điền thì chợt nghe tiếng gọi quen thuộc phía sau.
“Cầm Tử!” – Lương Hổ vui mừng chạy tới.
“Sao ngươi lại tới đây? Là đến phụ cha ngươi trồng linh điền à?”
“Không phải,” Ngụy Tử Cầm lắc đầu, ánh mắt nhìn kỹ sắc mặt của Lương Hổ.
“Ta tự mình muốn trồng linh điền.”
Dù vẫn còn thấy vẻ tiều tụy do tang sự, nhưng tinh thần của thiếu niên trước mặt đã khá hơn nhiều, xem ra đã dần vượt qua được một phần nỗi đau mất cha.
“Ngươi... ngươi tự mình muốn trồng linh điền?” – Lương Hổ sững sờ, vội vàng nắm lấy tay Ngụy Tử Cầm.
“Đừng vậy mà, đây đâu phải chuyện đùa. Nếu cha mẹ ngươi biết, không lột da ngươi mới lạ!”
Ngụy Tử Cầm điềm tĩnh đáp: “Cha mẹ ta đã đồng ý rồi.”
“Hả? Đồng ý rồi sao?” – Lương Hổ tròn xoe mắt nhìn, rồi trong ánh mắt không giấu được chút ghen tỵ.
“Trời ơi, cha mẹ ngươi thật sự chiều ngươi quá mức. Linh điền quan trọng như thế mà cũng để ngươi làm tùy ý!”
Nếu đổi lại là hắn, khi cha còn sống thì còn có thể hy vọng một chút, nhưng giờ cha không còn, e rằng ngay cả chạm vào linh điền trong nhà, mẹ hắn cũng sẽ không cho.
Khác với ruộng đồng bình thường, linh điền được tính theo “phương”. Mặc dù mỗi nơi có tiêu chuẩn khác nhau, nhưng đại thể mà nói, một phương tương đương khoảng một phần mười mẫu. Nếu chăm sóc tốt, một phương linh điền có thể gieo được khoảng năm đến sáu hạt linh gạo.
** 1" phương" = 66,7m²
Linh điền bên ngoài đều được bao quanh bằng một trận pháp đơn giản, nhằm ngăn ngừa trộm cắp và dã thú phá hoại. Chỉ những ai có chìa khóa tương ứng mới có thể bước vào bên trong.
Khi bước vào linh điền, cảm nhận được từng làn linh khí nhẹ nhàng lưu chuyển quanh mình, Lương Hổ lập tức căng thẳng đến cực điểm, lo lắng thốt lên:
“Liệu có được không? Thật sự có thể được không? Hay là... thôi vậy?”
“Được rồi. Nếu không muốn thấy ta thất bại thì đứng yên một bên, đừng làm phiền ta nữa.”
Bị Lương Hổ làm ồn đến mức bực bội, Ngụy Tử Cầm quay đầu lại, lạnh lùng liếc cậu ta một cái.
Nghe đến hai chữ “thất bại”, Lương Hổ như bị dọa sợ, lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào.
Dẹp yên Lương Hổ lắm lời, Ngụy Tử Cầm đứng ở giữa linh điền, lấy ra hạt giống linh gạo mà mẫu thân đã chuẩn bị từ sáng sớm, cùng một mảnh linh thạch vụn đã cũ.
Việc gieo trồng đơn giản thế này mà cũng thất bại được thì hắn quả thật chẳng còn mặt mũi nào sống tiếp.
Dưới chân núi Hồ Lô, lúc này trời đã gần trưa.
Ngụy Tú Lan – đại tỷ của Ngụy Tử Cầm – xách theo một giỏ cơm trưa đầy ắp, đứng bên ngoài linh điền với vẻ mặt lo lắng.
“Thằng ba vẫn chưa ra à?” – Ngụy Khải vừa xong việc đồng áng buổi sáng, vội vàng chạy đến hỏi.
Dù ngoài miệng từng bảo cứ để mặc thằng bé "hồ nháo", nhưng giờ phút này trong lòng ông lại không ngừng thấp thỏm, không giấu nổi sự lo âu.
“Cha…” – Ngụy Tú Lan nghĩ cha đói bụng, vội lấy một chiếc bánh từ giỏ ra đưa.
– “Nếu đói thì ăn tạm cái này trước, trưa nay mẹ hầm canh xương, nhưng phải chờ thêm một lát mới mang tới được.”
Ngụy Khải phất tay từ chối – lúc này ai còn tâm trạng ăn uống gì nữa.
Bởi vì bao năm nay, linh điền trong nhà đều do ông trực tiếp quản lý, nên hơn ai hết, ông hiểu rõ việc trồng linh gạo khó nhường nào. Nhất là bước đầu tiên – gây giống, cần dùng một mảnh linh thạch vụn để dẫn dắt, kích thích linh khí trong hạt giống linh gạo khởi động.
Nghe thì đơn giản, nhưng thật ra phải rất cẩn thận. Hạt giống linh gạo vô cùng mẫn cảm và yếu ớt, chỉ cần sơ suất – linh khí quá nhiều hay quá ít – cũng đều có thể khiến cả quá trình gây giống thất bại.
Dù là người đã quen tay như Ngụy Khải, khi gây giống linh gạo cũng có tỷ lệ thất bại gần bảy phần.
Thế nhưng tỷ lệ này ở cả thôn Xu Hà đã được xem là thấp nhất rồi. Dù sao thì, chỉ cần một hạt giống linh gạo thành công cũng có thể thu hoạch từ năm hạt trở lên, nên ba phần thành công đã đủ để Ngụy Khải duy trì chút ít lợi nhuận mỗi lần gieo trồng.
“Đệ ấy ra rồi kìa!” – Thấy hai thiếu niên bước ra từ trận pháp, Ngụy Tú Lan mừng rỡ chạy đến đón.
“Cảm ơn đại tỷ.”
Ngụy Tử Cầm nhận lấy vò nước mà tỷ mình đưa, uống một hơi lớn, cuối cùng cũng làm dịu được cổ họng khô khốc.
Quả thật là quá bất cẩn. Ban đầu hắn còn tưởng với trình độ hiện tại của mình, một hơi gieo năm hạt linh gạo là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng lại quên rằng giờ đây tu vi của hắn chỉ ở mức sơ khai – vừa chạm ngưỡng cảm ứng khí, thậm chí còn chưa tới tầng thứ nhất của Luyện Khí kỳ. Dù phương pháp có tinh thông, không có đủ chân khí chống đỡ, cuối cùng cũng chỉ là kiệt sức mà thôi.
Ngụy Khải, đứng một bên nãy giờ quan sát, thần sắc có chút cứng nhắc. Rốt cuộc không nhịn được nữa, ông bước tới trước mặt Ngụy Tử Cầm, hỏi với vẻ nghi ngờ:
“Linh gạo đâu? Gieo được không? Hay là... thất bại rồi?”
Nghe thấy hai chữ “thất bại”, Lương Hổ – lúc này vẫn còn ngẩn người – liền quay ngoắt lại nhìn Ngụy Tử Cầm như thể đang nhìn thấy một vị thần.
“Đều đã gieo xong rồi.” – Ngụy Tử Cầm mỉm cười, đưa chìa khóa linh điền ra lắc lắc.
– “Nếu cha không yên tâm thì vào xem cùng con.”
Nếu nói lúc nãy linh khí trong linh điền chỉ như làn hơi nước lảng vảng, thì giờ đây đã trở thành từng dòng linh khí như suối nhỏ chảy đều, mát lành. Chỉ cần đứng trong đó, cũng đủ khiến người ta cảm thấy khoan khoái, thư thái lạ thường.
Trên lớp đất đen mịn màng, năm cây mầm linh gạo nhỏ xíu đã đâm chồi, vươn lên xanh biếc. Trên thân phát ra ánh sáng nhạt màu lục, mờ mờ như ánh huỳnh quang.
Ngụy Khải trừng mắt, cơ hồ không nói nên lời.
Không thể nào. Mới chỉ chốc lát ngắn ngủi thế này, cho dù là người dày dặn kinh nghiệm nhất trong việc gieo trồng, cũng không thể khiến cả năm hạt giống nảy mầm nhanh như vậy được.
“Tam nhi?” – Ngụy Tú Lan cũng ngỡ ngàng không kém. Dù không rành về linh điền, nhưng nàng cũng hiểu cảnh tượng trước mắt này tuyệt đối không phải việc người thường có thể làm được.
Lương Hổ – người đã bị chấn động đến lần thứ hai trong ngày – rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, lập tức ôm chặt lấy chân Ngụy Tử Cầm:
“Cầm Tử, ngươi lợi hại quá rồi! Không đúng... Lão đại! Về sau ngươi chính là lão đại của ta! Nhà ta cũng có một mảnh linh điền, sau này toàn bộ phải nhờ vào ngươi đó!”
Ngụy Tử Cầm bị cậu ta quấn lấy đến choáng cả đầu, liền đá một cước sang bên:
“Biến đi! Ngươi mà còn dọa ta thêm chút nào nữa, sau này ta mặc kệ nhà ngươi luôn đấy!”
Tình trạng choáng váng do sử dụng tinh thần lực quá mức vẫn kéo dài mãi đến tận chiều tối.
Biết được chuyện ở linh điền, cả buổi tối hôm đó Trình Nguyệt Anh vui vẻ đến mức như hoa nở trên mặt, liên tục gắp thức ăn cho Ngụy Tử Cầm. Ngay cả chút thịt vụn còn sót lại trên khúc xương buổi trưa cũng được bà gắp hết vào bát của hắn.
“Các con nghe kỹ này,”Khi bữa cơm tối gần kết thúc, Trình Nguyệt Anh nghiêm túc gọi hết mấy đứa con lại gần.
Bà đặt chiếc chìa khóa linh điền từng giao cho Ngụy Tử Cầm lên bàn, rồi nói:
“Chuyện xảy ra lúc trưa chắc các con cũng đã nghe cả rồi. Mẹ chỉ nói một câu: từ giờ, hai mảnh linh điền của nhà ta đều giao cho tam nhi quản lý. Lợi nhuận vẫn như cũ, vẫn đưa về cho mẹ, nên các con không cần nghĩ ngợi gì thêm hay có ý kiến gì khác.”
Ngụy Tú Lan vừa ăn cơm vừa không ngừng gật đầu:
“Đúng vậy đúng vậy, để tam đệ quản lý là đúng rồi! Năm hạt linh gạo mà không hạt nào thất bại, lúc đó thật sự làm ta sợ muốn ngất, còn tưởng mình đang mơ cơ đấy"
Một mảnh linh điền có thể gieo từ năm đến sáu hạt linh gạo. Mỗi cây linh gạo khi trưởng thành lại cho ra từ năm đến mười hạt. Tính theo giá thị trường là một lượng bạc cho mỗi hạt, nếu Ngụy Tử Cầm có thể giúp linh gạo phát triển ổn định, thì từ nay về sau, cả nhà cũng không cần phải lo cơm áo nữa.
Ngụy Khải hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này. Dù trong lòng có phần phức tạp, nhưng ông không nói gì thêm, xem như đồng ý với quyết định của vợ mình.
Thấy cha mẹ đã gật đầu đồng ý, đại ca Ngụy Tử Lâm càng không có gì để phản đối. Anh chỉ nói vài câu động viên, rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm
Chỉ có đại tẩu Kiều Phượng ngồi một bên là sắc mặt vẫn âm trầm. Cả bữa cơm, chị không nói một lời.
Cả ngày mệt mỏi, Ngụy Tử Lâm chỉ rửa mặt sơ qua rồi nằm vật xuống giường, chưa kịp ngủ thì đã bị Kiều Phượng véo mạnh một cái vào eo khiến anh giật nảy mình.
Ngụy Tử Lâm lồm cồm mở mắt, mơ màng hỏi:
“Lại chuyện gì nữa đây? Ta mệt chết rồi, không thể để ta ngủ một lát được à?”
“Ngủ ngủ ngủ! Anh là heo à? Suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ!”
“Hả?” – Nhìn thấy nét mặt ấm ức xen lẫn giận dữ của vợ, Ngụy Tử Lâm càng không hiểu gì cả.
“Anh là trưởng tử trong nhà!” – Kiều Phượng vừa nói vừa lau nước mắt,
“Mẹ ngày thường thiên vị thì thôi, lần này lại đem cả hai mảnh linh điền giao cho tam đệ. Trong lòng bà rốt cuộc còn có coi anh là con trai không?!”
Ngụy Tử Lâm cố gắng mở mắt ra hơn một chút:
“Rốt cuộc em muốn nói gì? Mẹ làm vậy thì sao chứ?”
“Em mặc kệ!” – Kiều Phượng nổi đóa, đẩy chồng một cái
“Anh phải qua đó đòi lại linh điền. Dù chỉ một mảnh cũng được!”
“Đủ rồi!” – Ngụy Tử Lâm cuối cùng cũng hiểu được ý vợ, lập tức kéo chăn sang một bên, cau mày nói:
“Đừng suốt ngày nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này nữa! Anh không biết trồng linh điền, cũng không định qua đòi mẹ anh. Em lo việc của em đi. Từ nay đừng để anh nghe em nhắc tới mấy lời bậy bạ này nữa! Nghe rõ chưa?”
Nói xong, anh còn hỏi lại một lần để chắc chắn vợ hiểu.
Kiều Phượng chỉ có thể gật đầu, nhưng trong lòng thì giận lắm. Đợi chồng ngủ rồi, chị mới lặng lẽ bước dậy, đứng dưới ánh trăng, trừng mắt nhìn về phía phòng Ngụy Tử Cầm.
Còn Ngụy Tử Cầm, do tiêu hao tinh thần lực quá độ, cả đêm ngủ sâu như hôn mê. Mãi đến khi mặt trời đã lên cao, hắn mới lồm cồm bò dậy.
Chưa kịp rửa mặt xong, bên ngoài đã vang lên tiếng cãi cọ ầm ĩ.
“Chuyện gì thế nhỉ, sao mà ồn ào vậy?” – Vừa mặc áo vào, Ngụy Tử Cầm vừa nhíu mày hỏi.
Ngụy Tú Lan đang bận việc trong bếp cũng nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Hình như là tiếng của đại tẩu… Người bên kia nhìn quen mắt quá… chẳng phải là kẻ điên trong thôn mình sao?”
Ngụy Tử Cầm khựng lại, xoay người đi ra ngoài xem.
Kẻ điên?