Ngụy gia là một hộ dân đơn giản, gia đình không quá phức tạp.
Trên Ngụy Tử Cầm còn có ông bà nội đều còn sống.
Ông nội tên là Ngụy Phú Quý, làm nghề thợ mộc trong thôn. Bà nội tên Lâm Tú, giống như đại bá mẫu, cũng đến từ Lâm gia thôn sát vách.
Hai cụ đều ngoài sáu mươi, có hai người con gái đã xuất giá, hiện đang sống cùng vợ chồng con trai cả Ngụy Đông.
Tính luôn hai người con chưa kết hôn của đại bá, nhà bên đó có tất cả sáu miệng ăn, tuy nhiên quan hệ với nhà của tiểu nhi tử không mấy thân thiết.
Nhà Ngụy Tử Cầm cũng gồm sáu người: cha mẹ, anh trai đã kết hôn cùng chị dâu, và chị gái Ngụy Tú Lan lớn hơn cậu hai tuổi.
Bữa cơm chiều là khoảng thời gian hiếm hoi cả nhà có thể ngồi lại cùng nhau.
Hôm nay, đồ ăn do đại tỷ Ngụy Tú Lan nấu, chỉ có hai món rau và một bát canh thanh đạm. Rau được hái ngay trong vườn, nhìn không có chút dầu mỡ nào. Bát canh thì đơn sơ, chỉ có vài cọng đậu giá cùng một quả trứng gà, nhưng chưa kịp gắp thì đã bị Trình Nguyệt Anh nhanh tay bỏ thẳng vào chén của Ngụy Tử Cầm.
Chỉ có Kiều Phượng – chị dâu cả – là liếc nhìn hai mẹ con họ với ánh mắt không vui, còn những người khác thì đã quen, cúi đầu ăn như thể chẳng có chuyện gì.
“Nương…” Ngụy Tử Cầm khựng lại, tay cầm đũa mà không biết nên ăn hay đặt xuống.
Nếu là kiếp trước, lúc còn nhỏ, có lẽ cậu sẽ chẳng mảy may để tâm đến chuyện này. Nhưng nay, sau khi sống lại một đời, Ngụy Tử Cầm hiểu rõ: hoàn cảnh khó khăn của gia đình hiện tại, phần lớn là do bản thân cậu gây ra.
Nếu không phải cha mẹ cố gắng đưa cậu vào tiên môn tu hành, thì với số hồi môn hai thửa linh điền của mẹ, cùng bản lĩnh săn bắn của cha, gia đình hoàn toàn có thể sống khá giả hơn bây giờ.
Trình Nguyệt Anh đưa tay vỗ nhẹ cậu, trách yêu:
“Nghĩ gì lắm thế? Mau ăn đi, dạo này nhìn con gầy như cây sậy, mai mốt lên tiên môn bị người ta chê cười thì làm sao?”
“Đúng đó,” anh trai Ngụy Tử Lâm cũng góp lời, “Tam đệ gần đây đúng là cực quá, nên ăn nhiều một chút.”
Vừa dứt lời thì Kiều Phượng lập tức đẩy anh một cái, tỏ ý khó chịu.
Cực? Nếu chỉ vì mấy lần chạy việc đến trấn trên mà mệt thì cậu còn đỡ…
Ngụy Tử Cầm là con út, lại đột nhiên phát hiện có linh căn nên cả nhà đều nâng như trứng. Việc nhà nông nặng nhọc không cho đụng đến, ngay cả những việc vặt cũng bị cấm, chỉ sợ cậu mệt.
Cậu nghĩ, kiếp trước bản thân rốt cuộc ngây ngô đến mức nào mới có thể cho rằng những điều đó là đương nhiên?
Nhưng cậu đã quyết rồi.
Buông đũa xuống, lấy lại bình tĩnh, Ngụy Tử Cầm ngẩng đầu nhìn cha:
“Cha, con không muốn đi tu tiên nữa.”
Ngụy Khải sững người, nhìn cậu như thể không tin vào tai mình, đũa suýt nữa rơi xuống bàn.
“Con nói gì cơ?”
Bầu không khí trên bàn ăn như bị gió lạnh thổi qua, mọi người chết lặng, bữa cơm rơi vào một khoảng lặng kỳ lạ.
Ai cũng thấy nghẹn nơi cổ, ăn không vô. Ngụy Tử Cầm có hơi hối hận, lẽ ra nên chờ ăn xong rồi hãy nói.
Chờ lúc vợ thu dọn chén đũa, Ngụy Khải không màng ai ngăn cản, lôi thẳng Ngụy Tử Cầm vào phòng, khóa cửa lại.
“Con vừa nói không tu tiên là có ý gì hả?”
Bình thường, cha là người trầm tính, nghiêm khắc nhưng cũng hiền. Đây là lần đầu tiên cậu thấy ông nổi giận đến vậy.
“Con nói đúng nghĩa đen thôi, cha cũng biết rõ mà. Con thật sự không có thiên phú tu tiên, mà những môn phái tốt cũng không ai muốn nhận đệ tử có ngũ hệ tạp linh căn như con đâu. Con không muốn vì chuyện này mà làm gia đình phải gánh thêm nữa...”
Nói vậy cũng không sai, trước kia dù có linh căn, nhưng Ngụy Tử Cầm từng nhiều lần bị từ chối nhận vào môn phái, nếu không nhờ may mắn về sau…
“Ta sao lại sinh ra đứa con không có chí tiến thủ như ngươi!” – Ngụy Khải quát lên, vớ lấy cây roi trúc gần đó, không nói thêm lời nào đã quật mạnh lên lưng cậu – “Quỳ xuống cho ta! Ngươi có biết mấy ngày nay vì chuyện của ngươi mà nhà này tiêu bao nhiêu bạc không! Giờ ngươi bảo không muốn tu tiên nữa hả?”
Ngụy Tử Cầm lặng lẽ quỳ xuống, mặc cho roi trúc quất lên người. Nếu đã quyết tâm đi một con đường khác, thì giờ có chịu đánh cũng không thay đổi.
Thấy con quỳ đó, mặt tái đi vì đau, Ngụy Khải mềm lòng, định dừng tay, nhưng lại bị vẻ cam chịu kia làm tức giận bùng lên lần nữa:
“Không tu tiên? Vậy ngươi làm được gì! Đồ vô dụng! Ta đánh chết ngươi cho xong!”
Một roi bị quật mạnh đến gãy làm đôi. Ngụy Tử Cầm kêu lên một tiếng, vẫn không hé môi cầu xin.
Ngay lúc Ngụy Khải định vớ cây roi khác, Trình Nguyệt Anh xông vào, ôm chặt lấy con trai.
“Đủ rồi! Ngươi còn đánh tam nhi, thì đánh chết cả ta luôn đi!”
Ngụy Khải tức tối nhìn nàng, nhưng lại không dám đánh tiếp.
Trình Nguyệt Anh là con gái duy nhất của nhà ngoại, của hồi môn mang về không ít, hai thửa linh điền của nhà họ Ngụy cũng là của nàng.
Sau khi cưới, cuộc sống chẳng sung sướng gì, Ngụy Khải vẫn luôn cảm thấy áy náy. Vì thế mỗi lần cãi nhau, dù đúng dù sai, ông cũng phải xuống nước trước vài phần.
“Không phải chỉ là không muốn tu tiên thôi sao?” – Trình Nguyệt Anh ôm con vào lòng, vừa khóc vừa mắng
– “Ai cần tu tiên! Con ta có bản lĩnh, không tu tiên vẫn có thể có tương lai!”
Ngụy Khải suýt nữa buột miệng nói nàng đang nuông chiều con quá mức, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
Trình Nguyệt Anh thấy chồng im lặng, liền quay sang con, giọng nghiêm túc hơn:
“Nhưng mà tam nhi à, cha con nói cũng có lý. Nếu không tu tiên, thì con dự định làm gì tiếp theo?”
“làm linh điền ?” Vừa mới trở về chưa đến nửa ngày, Ngụy Tử Cầm làm gì có thời gian suy nghĩ cẩn thận xem sau này sẽ làm gì, chỉ có thể lúng túng đáp lại không chắc chắn.
Nói xong mới chợt nhận ra không ổn—kiếp trước khi làm thủ đồ của Huyền Quang Tông, linh điền trong môn phái đều để mặc cho hắn sử dụng.
Vậy mà giờ lại quên mất, hiện tại hắn đang ở cái thôn nhỏ Xu Hà, linh điền và linh loại đều vô cùng quý giá, sao có thể dễ dàng cho hắn dùng.
“Ngươi cái thằng nhãi ranh nói cái gì đó…” Ngụy Khải trừng mắt, định giơ tay lên đánh người, nhưng bị thê tử cản lại, đẩy tay ông ta ra.
Nếu là ngày thường, Trình Nguyệt Anh chưa chắc đã đồng ý chuyện này. Nhưng hiện giờ lời đã nói ra, thấy chồng mình lại muốn đánh đứa con trai út mà bà thương yêu nhất, Trình Nguyệt Anh cũng nổi giận, liền nói thẳng:
“Chẳng phải chỉ là linh điền thôi sao, nhà ta có hai mảnh linh điền, cho tam nhi dùng một mảnh thì làm sao!”
Ngụy Khải tức đến nghẹn lời, lại không có lý do gì để phản bác, chỉ đành thở dài nặng nề, một tay ném cây trúc điều xuống đất:
“Ta mặc kệ! Mẹ con các ngươi muốn làm gì thì làm!”
Ngụy Tử Cầm khổ sở, trong lòng nghĩ—cái gì chứ, hắn chỉ tiện miệng nói vậy thôi, cũng không phải nhất quyết đòi bằng được linh điền.
Tiếc là chưa kịp mở miệng giải thích, Trình Nguyệt Anh đã kéo hắn dậy, phủi bụi đất trên đầu gối:
“Được rồi, cha ngươi tính khí nóng nảy, một lát là nguôi thôi, đừng chấp với ông ấy… Cơm chiều vừa rồi chắc chưa ăn no hả? Nương nấu cho ngươi bát mì, tranh thủ lúc còn nóng mà ăn đi, kẻo đói.”
Chuyện linh điền bị gác lại, Ngụy Tử Cầm cũng đành không nhắc lại nữa, chỉ tính lúc khác sẽ tìm thời cơ giải thích sau.
Vì trong lòng vẫn nghĩ ngợi mãi về chuyện này, tối hôm đó Ngụy Tử Cầm trằn trọc khó ngủ.
Sáng hôm sau, hắn ngồi ngẩn ngơ trên giường một lúc lâu, mới nhớ lại mình đã trọng sinh về 40 năm trước.
Sau khi rửa mặt và ăn sáng xong, Trình Nguyệt Anh lặng lẽ gọi hắn vào phòng, lén đưa cho hắn một khối mộc bài và một bọc nhỏ hạt giống.
“Nương?” Ngụy Tử Cầm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Tất cả linh điền bên ngoài đều có trận pháp bảo hộ, mà trên khối mộc bài mẹ hắn vừa đưa lại khắc phù văn cổ quái—chính là chìa khóa mở linh điền của nhà mình.
Trình Nguyệt Anh hạ giọng: “Đừng để ai thấy. Số hạt giống này là nương lén giữ lại từ trước, có chừng bảy tám hạt đấy. Con cầm thử gieo đi, nếu thành thì tốt, không thành cũng đừng nói gì với cha con.”
Ngụy Tử Cầm xúc động đến đỏ cả mắt. Giá của linh hạt rất đắt, dù là giống lúa linh khí thấp nhất cũng phải tốn ít nhất một lượng bạc mới mua được một hạt. Giờ nhà đang lúc khó khăn nhất, vậy mà mẹ hắn vẫn có thể lấy ra một túi hạt giống quý như thế để hắn thử tay nghề, thật sự là…
Hắn dụi mũi: “Nương cứ yên tâm, con nhất định sẽ không để phí dù chỉ một hạt linh gạo.”
“Ừ, nương tin con.” Trình Nguyệt Anh mỉm cười, coi như con mình chỉ mạnh miệng, không vạch trần. Bà âu yếm xoa nhẹ má hắn: “Tam nhi nhà ta có bản lĩnh, nhất định sẽ làm được.”