Tụng đứng yên tại chỗ, không dám quấy rầy, luôn cảm thấy rằng một khi thân thể phàm tục của mình bước vào, cảnh tiên này sẽ bị phá hủy.
Nhưng tiếng đàn róc rách rồi cũng có hồi kết, một khúc kết thúc, tay ấn dây đàn, Tụng khẽ thở phào, người chơi đàn dường như cảm nhận được, khi khẽ quay đầu lại, trong mắt có chút ngạc nhiên: "Sao ngươi lại ra ngoài? Mặc phong phanh như vậy đứng ở đầu gió, e rằng thật sự sẽ bị bệnh."
Y muốn đứng dậy, Tụng vội vàng tiến lên mấy bước nói: "Quốc sư không cần vộ vàng, Tụng chỉ nghe thấy tiếng đàn, cảm thấy trong lòng an yên, vì vậy mà đến, không ngờ lại quấy rầy."
Liễm Nguyệt giơ tay ra lệnh, vẫn có người mang án kỷ và áo choàng đến, cánh cửa hành lang đóng lại, chỉ để lại cảnh bên dòng nước, trong chén dâng trà nóng, Tụng cảm ơn rối rít, khoác áo choàng quỳ ngồi bên cạnh, ngón tay từ từ vuốt ve thành chén, ánh mắt thì rơi vào người bên cạnh.
"Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt, có phải ở Vu Địa không hợp thủy thổ?" Liễm Nguyệt mở miệng hỏi.
Tụng khẽ thở dài một hơi nói: "Vu Địa rất tốt, không có chuyện đó."
Cậu trông có vẻ trầm lặng, Liễm Nguyệt nâng chén trà lên môi nói: "Xem ra là chuyện khó nói, ta cũng không tiện hỏi, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ nói cho Nguyệt biết."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play