Căn phòng hơi tối, hô hấp của người phía sau rất trầm, Lâm Hành cũng không biết mình đã bình tĩnh được bao lâu, mạch suy nghĩ dần yên lặng theo từng nhịp thở đều đặn.

Cậu nhẹ nhàng nhấc cánh tay đang vắt ngang hông lên, nâng người từ từ xoay trở lại, đổi hai tay với nhau, khi đối diện với người đang ngủ say thì nhẹ nhàng hạ tay xuống.

Tư thế gần như là ôm nhau này làm yết hầu Lâm Hành trượt nhẹ một cái, nhịp tim vốn đã bình ổn giờ đây lại đập kịch liệt.

Trong căn phòng vốn tối đen như mực nhưng đôi mắt cậu dường như đã thích ứng với bóng tối, khoảng cách gần như vậy đủ để cậu nhìn rõ đường nét khi ngủ của đối phương.

Hô hấp nhẹ nhàng giao thoa, Lâm Hành hơi nín thở, ngón tay chạm nhẹ một cái lên chóp mũi của hắn, đối phương không có phản ứng gì khiến cậu thở phào một hơi.

Yêu nhau là phải ôm nhau ngủ, cũng không biết hắn đọc được cái lý thuyết này ở đâu nữa.

Ngón tay của Lâm Hành trượt xuống dọc theo cánh mũi hắn, chạm lên môi. Môi dưới của Tông Khuyết đầy đặn hơn môi trên một chút, màu môi rất đỏ, dáng môi cũng rất đẹp. Chỉ là khi không nói chuyện, phần lớn mọi người đều sẽ chú ý tới đôi mắt của hắn, nó làm người ta cảm thấy hơi lạnh lùng, nhưng nếu chỉ nhìn vào đôi môi của hắn thôi…

Yết hầu của Lâm Hành hơi chuyển động, lẩm nhẩm đây là bạn trai mình, từ từ sát lại gần một chút.

Cậu vẫn tiếp tục động tác nhưng lại không phát hiện ra cánh tay vốn đặt trên eo mình khẽ động đậy, môi nhẹ nhàng chạm vào, Lâm Hành hít sâu một hơi từ từ lùi về sau, đôi mắt nhìn người đang yên tĩnh ngủ say, trên mặt mang theo hơi nóng tiếp tục kề sát lại.

Như vậy số lần họ hôn nhau đã vượt quá số đếm trên một bàn tay rồi.

Nhưng ngay khi môi sắp chạm vào, eo cậu bỗng bị ôm chặt. Lâm Hành vội vàng ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt không biết từ lúc nào đã mở ra của đối phương, nhất thời cậu không biết nên phản ứng thế nào.

Tông Khuyết nhìn vẻ luống cuống hiện lên trong mắt cùng gò má đỏ ửng của cậu, hỏi: “Em thích kiểu này à?”

Lâm Hành vô thức gật đầu, nhưng sau khi phản ứng lại thì lập tức lắc đầu, nghĩ một chốc thấy không đúng lại gật đầu: “Em…”

Cậu nên nói thích hay không thích đây?

Tông Khuyết hơi nhướng mày nghi hoặc hỏi: “Cái nào?”

“Thích.” Lâm Hành hơi cam chịu nói, yêu đương với người này là không được vòng vo tam quốc, nếu không có thể hắn sẽ chẳng hiểu gì.

Tông Khuyết hơi cụp mắt, nhìn về phía môi cậu: “Hiểu rồi.”

“Anh hiểu gì cơ?” Lâm Hành nhìn theo tầm mắt của hắn, trong khoảnh khắc đó tinh thần cũng trở nên căng thẳng, nhưng chớp mắt cậu đã bị hôn mất rồi.

Trong không gian tối om, hô hấp đan xen, chỉ có hai người đang ôm nhau là ấm áp và sống động, tiếng tim đập vang lên bên tai, Lâm Hành nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, chủ động thăm dò để nụ hôn này thêm sâu hơn.

Rõ ràng người đang ôm cậu hơi khựng lại một chút, nhưng rồi cũng lập tức đáp lại.

Nụ hôn của thiếu niên vừa có thêm mấy phần nhiệt tình, lại vừa có thêm mấy phần kiềm chế của tuổi thanh xuân.

Khi đôi môi tách ra, trong căn phòng tối đen nhất thời chỉ còn tiếng thở đan xen, không quá nhịp nhàng, nhưng dường như đều có chút gấp gáp.

“Nè, hô hấp của anh rối loạn rồi kìa.” Tiếng lẩm bẩm vang lên, Tông Khuyết biết hô hấp của mình quả thật đang rối loạn.

Hành động mà hắn không ghét đã khơi dậy sự xao động về mặt sinh lý, thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó, sinh lý đã lấn át lý trí, đây là một trải nghiệm mới lạ.

“Bởi vì hôn môi là nguồn kích thích, vỏ não bị kích hoạt, vùng dưới đồi…” Tông Khuyết suy ngẫm về lý thuyết trong đó.

“Được rồi, cái này không cần giải thích đâu.” Lâm Hành vươn tay che miệng hắn lại, tránh để bầu không khí tốt đẹp hiện tại bị phá hỏng hoàn toàn: “Lý thuyết thì em biết hết rồi, vậy em phải là nguồn kích thích của anh không?”

Tông Khuyết nhìn vào ánh mắt mong đợi của thiếu nhiên, nghĩ tới cảm xúc vừa rồi: “Có.”

Trái tim Lâm Hành đập thình thịch, cậu duỗi tay ôm hắn: “Tông Khuyết, anh thích em rồi.”

Bất kể là thích ở phương diện nào cũng đều là thích.

Tông Khuyết ôm lấy cậu, để thiếu niên có thể dựa vào gần hơn một chút.

Nếu như đã tỉnh dậy rồi, Tông Khuyết cũng không thích nằm ở trên giường quá lâu, hắn ôm lấy cậu hỏi: “Chiều nay có dự định gì không?”

“Chiều nay đi dạo bên hồ trước, chúng ta đi ngồi cano.” Lâm Hành suy nghĩ, cậu muốn đứng dậy lấy điện thoại, nhưng tay lại không cẩn thận chạm vào bụng hắn, nhớ lại chuyện trước đó bị lãng quên: “Anh có cơ bụng tám múi thật à?”

“Ừ.” Tông Khuyết nói: “Em có thể xem.”

Hắn nói xong định vén áo lên, Lâm Hành giữ tay hắn lại trong vô thức, cả người toát mồ hôi: “Được rồi, em biết là anh có rồi, không cần xem đâu.”

Mặc dù biết người này rất thẳng thắn, nhưng như vậy thật sự không thể chịu nổi.

“Được.” Tông Khuyết thu tay lại, đứng lên, ấn mở rèm cửa sổ.

Ánh mặt trời bên ngoài tràn vào, phủ đầy khắp gian phòng nhưng không hề gay gắt mà ngược lại, bởi vì có gió từ giữa hồ thổi tới, mang theo không khí mát mẻ ẩm ướt dễ chịu.

Lâm Hành bị phong cảnh ngoài cửa sổ hấp dẫn, cậu đứng dậy đi tới bên cửa sổ nhìn mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn.

Phòng của bọn họ khá cao, không nhìn thấy rõ đáy hồ nhưng lại có thể nhìn thấy cano qua lại trên đó. Mặc dù bây giờ đang là mùa du lịch nhưng đây là khu vực cần đặt riêng mới có thể vào, vì vậy nên cũng không có nhiều người.

“Nghe nói gần đây có một con phố ẩm thực đặc sắc, đồ ăn vặt địa phương được nấu rất chuẩn vị.” Lâm Hành quay người nói, bỗng nhiên nhìn thấy Tông Khuyết đang cởi áo ngủ đồ bên cạnh tủ quần áo, cậu lập tức thu ánh mắt lại, không nhịn được lại nhìn sang.

Tông Khuyết có dáng người cao ráo, bình thường hay mặc đồ rộng rãi nên trông eo nhỏ chân dài, bây giờ dù chỉ nhìn từ mặt bên nhưng đã có thể thoáng nhìn thấy những đường nét cơ bắp phía trước đẹp đẽ và mượt mà.

Nói là không nhìn, nhưng theo lý thuyết sinh lý mà Tông Khuyết đã nói, bản thân phái nam dễ chịu phải kích thích về mặt này hơn, dẫn tới các vấn đề suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Trước đây Lâm Hành cảm thấy mình sẽ không như vậy, nhưng bây giờ cậu mới phát hiện chỉ là do chưa gặp được người mình thích, vậy nên chưa từng phải chịu kích thích kiểu này.

Ánh mắt cậu dừng lại với thời gian quá lâu và tương đối thẳng thừng nên tất nhiên là Tông Khuyết cũng cảm nhận được. Khi hắn kéo chiếc áo ngắn tay rộng rãi xuống, nhìn qua, nhưng cũng không thấy đối phương dời ánh mắt đi như mọi khi: “Em không thay quần áo à?”

Lâm Hành không động đậy, chỉ nhìn hắn đi qua đi lại trong phòng, sắp xếp các thứ cần phải mang theo, ý cười trong mắt cậu càng sâu hơn, bước tới ôm lấy hắn từ phía sau.

Tông Khuyết đứng thẳng người quay đầu lại nhìn: “Làm sao thế?”

“Lập tức đi đây, anh đợi em một chút.” Lâm Hành nghiêng người hôn lên má hắn một cái, buông tay mỉm cười nói.

Cảm giác rung động của cậu đối với người này xuất phát từ trái tim.

Lâm Hành sửa soạn rất nhanh, hai người đi ra ngoài, tất cả đồ đạc đều đặt trong túi đeo chéo của Tông Khuyết.

Lâm Hành xịt kem chống nắng toàn thân, cậu nhìn về phía Tông Khuyết, hỏi: “Anh muốn dùng không?”

Tông Khuyết gật đầu, mặc dù mặt trời nhìn qua không quá gắt nhưng không khí nơi này khá tốt, trời quang mây tạnh, phơi thân dưới ánh mặt trời lâu da cũng sẽ bị tổn thương.

“Nhắm mắt lại, nín thở.” Lâm Hành nhắc nhở.

Tông Khuyết nhắm mắt lại, cảm giác mát rượi lướt qua má, sau đó lan tỏa tới những vùng da bị lộ ra ngoài.

“Được rồi.” Lâm Hành cẩn thận xịt, sau đó quan sát thân bình, nói: “Mẹ em nói thứ này dễ dùng, nhưng dung tích có thể mang lên máy bay nhỏ quá, em có cảm giác nó sắp hết rồi.”

“Xuống du thuyền rồi đi mua thêm.” Tông Khuyết nói.

“Được, cái này để vào túi anh trước đi.” Lâm Hành mở túi đeo chéo của hắn ra, nhét bình vào: “Trong đây còn có nước nữa, nếu mệt rồi thì đưa em cầm đi.”

“Hai bạn nam đó đẹp trai quá, có muốn đi xin phương thức liên lạc không?” Bên cạnh có tiếng thì thầm truyền tới theo gió.

“Không hay lắm đâu.”

“Dũng cảm lên một chút đi, bây giờ con gái chủ động cũng nhiều mà.”

Động tác của Lâm Hành hơi chậm lại, ngay sau đó tay cậu bị nắm lấy. Cậu ngẩng lên chạm phải ánh mắt bình thản của Tông Khuyết, ngón tay đan vào cười nói: “Chúng ta còn phải ở đây lâu đấy.”

Ở sân bay người ta chỉ đi lướt qua nhau, căn bản chẳng ai để ý nhiều, nhưng họ sẽ lưu lại đây lâu, chắc chắn ai cũng sẽ biết.

“Sao thế?” Tông Khuyết hỏi.

“Không có gì.” Lâm Hành bước theo nhịp chân hắn: “Anh có biết bơi không?”

“Biết.” Tông Khuyết trả lời.

“Thì ra là một đôi, bạn thụ trông ngoan quá.” Tiếng cảm khái rất nhỏ nhưng Lâm Hành vẫn nghe được.

Cậu kiềm chế động tác quay đầu, so sánh chiều cao của mình và Tông Khuyết, thật ra vóc dáng bọn họ không khác nhau lắm: “Rốt cuộc bọn họ phân biệt kiểu gì vậy?”

Cậu cũng không rõ lắm.

Tông Khuyết chưa đáp lại, phía sau đã tự đưa ra đáp án: “Tớ đã nói bọn họ là một đôi mà, còn ngoan ngoãn xịt kem chống nắng cho bạn công, vừa kéo cái là đi…”

Tông Khuyết không nói gì, Lâm Hành bước nhanh hơn một chút: “Em đi trước, anh ngoan ngoãn theo sau đi.”

Cậu sẽ dắt hắn đi.

Tông Khuyết nhượng bộ, đi chậm lại một chút.

“Bạn công chiều chuộng quá…” Giọng nói nhỏ hơn, rõ ràng là họ đi về phía ngược lại nhưng vẫn liếc nhìn thêm vài cái.

Lâm Hành xì một tiếng, Tông Khuyết nói: “Ban đầu bọn họ không nói em.”

Lâm Hành che mặt, cậu nhớ ra rồi, bọn họ chỉ nói là nhìn rất ngoan, còn chưa nói nguyên nhân mà cậu đã tự động đặt bản thân vào vị trí đó và nghiên cứu nguyên nhân.

“Em rất để ý à?” Tông Khuyết hỏi.

“Không có.” Lâm Hành phát hiện hình như mình cũng không để ý lắm, chỉ cần là người này thì thế nào cũng được.

“Đi thôi.” Tông Khuyết dắt tay cậu.

Tốc độ của du thuyền rất nhanh, gió trên mặt hồ xua tan đi chút nóng bức còn sót lại của mùa hè.

Lâm Hành đón gió hét lớn vài tiếng, tâm trạng trở nên vô cùng thoải mái. Khi cano đến giữa hồ, cậu bảo người lái thuyền dừng lại: “Bác tài ơi, phiền bác đợi một chút, chúng cháu chụp mấy tấm ảnh đã.”

“Ừ, phong cảnh bên đó đẹp lắm.” Người lái thuyền gợi ý.

Lâm Hành theo hướng dẫn nhìn về phía rừng núi giữa hồ: “Đó là bờ bên kia ạ?”

“Đó là đảo Nguyệt Nha, nghe nói là phong cảnh đáng đi nhất ở nơi này.” Tông Khuyết nhìn ra xa nói.

“Chụp mấy tấm ở đây trước đi, lát nữa chúng ta sẽ lên đảo.” Lâm Hành lấy máy ảnh từ túi đeo bên cạnh ra, nhắm về phía người ngồi bên cạnh.

Ánh chiều tà phản chiếu trên mặt nước, non sông tươi đẹp hòa quyện với nhau, trong đó bóng dáng nghiêng nghiêng của thiếu niên là sự tồn tại nổi bật nhất.

Lâm Hành đang suy nghĩ, đôi mắt vốn đang nhìn về phía xa chợt quay sang. Cậu nhấn nút chụp, sau đó đưa tới trước mặt xem nhưng lại phát hiện ảnh hơi mờ: “Hình như nó không lấy nét được thì phải.”

“Để anh xem thử.” Tông Khuyết nghiêng người qua, đầu tiên là nhìn loại máy, sau đó bắt đầu điều chỉnh các bộ phận: “Em muốn chụp như thế nào?”

“Chụp cận.” Lâm Hành nhìn đôi mắt nghiêm túc của hắn, hỏi: “Anh còn biết cái này sao?”

“Từng tìm hiểu qua rồi.” Tông Khuyết nói.

Mặc dù trước đây hắn không hay chụp người, nhưng đây là loại cơ bản nhất.

Lâm Hành mỉm cười khen ngợi: “Giỏi quá.”

Tông Khuyết không nói gì. Hắn cầm máy ảnh lên nhắm vào cậu, điều chỉnh lại tiêu cự rồi nhấn lên cửa chụp ảnh, quan sát ảnh chụp: “Khoảng cách này được.”

Hắn đưa máy ảnh qua, trên đó vẫn hiển thị bức ảnh hắn tiện tay chụp, mặt nước lấp lánh làm nền, xa xa là những tòa nhà cao tầng nhòe đi, giữa thế giới ồn ào, chỉ có người ngồi yên dường như là tĩnh lặng.

Lâm Hành nhìn dáng vẻ dịu dàng trong mắt người trong ảnh, đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp nhìn thấy biểu cảm của mình khi nhìn về phía Tông Khuyết. Bất kể là góc độ hay cảm xúc đều được bắt trọn trong chiếc máy ảnh nho nhỏ này.

Lâm Hành xoa nhẹ máy ảnh, giơ nó lên chụp người đang nhìn cậu, cũng bắt trọn khoảnh khắc này vào máy ảnh: “Vốn dĩ em muốn tự chụp, nhưng có vẻ tiếp theo phải nhờ anh rồi.”

“Anh dạy em.” Tông Khuyết nói.

Niềm vui trong lòng Lâm Hành dâng trào, cười nói: “Được, bác tài ơi, chúng ta đi tới đảo ở giữa hồ thôi.”

“Được, ngồi chắc nhé.” Bác lái thuyền nói một tiếng, khởi động lại cano.

Quả nhiên đảo Nguyệt Nha rất đáng để đến như lời Tông Khuyết nói. Hệ sinh thái tuyệt vời khiến người ta như bước vào dáng vẻ nguyên sơ nhất của rừng rậm, mỗi nơi đều như tiên cảnh nhân gian.

Không cần người khác giới thiệu, bản thân Tông Khuyết dường như đã hiểu biết khá rõ về nơi này.

“Rốt cuộc trước đó anh đã tìm hiểu qua bao nhiêu tài liệu thế?” Lâm Hành không nhịn được hỏi.

“Rất nhiều, có cái không quá chuẩn xác.” Tông Khuyết nhìn cảnh sắc nơi này nói.

Mặc dù được bảo tồn rất tốt nhưng khi có sự can thiệp của con người, nó vẫn thiếu đi vài phần dáng vẻ ban đầu.

Chiếc máy ảnh trong tay Tông Khuyết xoay một vòng, sau đó hướng về phía thiếu niên đang tò mò khám phá xung quanh, lùi lại vài bước để cố định khung hình.

Sau khi dạo hồ, điểm đến tiếp theo là con phố ẩm thực địa phương, tuy nhiên sau khi nếm thử một hai món ăn vặt, Lâm Hành đã không còn hào hứng như lúc đầu.

“Sao vậy?” Tông Khuyết hỏi.

Lâm Hành ghé sát lại, hạ giọng nói: “Không chuẩn vị lắm.”

Cậu từng đi du lịch nhiều nơi, nhưng hương vị được quảng bá là đặc sản địa phương ở đây thậm chí còn không ngon bằng những món cậu từng ăn ở thành phố của mình, rõ ràng đây chỉ là một chiêu trò tiếp thị.

“Về nhé?” Tông Khuyết hỏi.

“Không cần đâu, con phố này đông đúc như vậy, chắc chắn sẽ có một hai quán chuẩn vị.” Lâm Hành phóng tầm mắt tìm kiếm, sau đó kéo tay Tông Khuyết, nói: “Quán nào xếp hàng dài nhất chắc chắn là ngon, đi thôi!”

Một quán ăn nho nhỏ, từ xa đã có thể thấy chữ trên bảng hiệu đã hơi phai màu, nhưng giữa hàng loạt quán ăn tương tự, nơi này lại có hàng dài khách đợi.

Hai người đứng ở cuối hàng, vẻ ngoài nổi bật thu hút không ít ánh nhìn. Tông Khuyết vẫn giữ vẻ điềm nhiên, Lâm Hành nhìn hàng người di chuyển chậm chạp, lấy máy ảnh ra nhỏ giọng nói chuyện với hắn: “Em thấy hôm nay anh chụp nhiều lắm, sau khi trở về chúng ta đi rửa ảnh nhé.”

“Được.” Tông Khuyết nhìn cậu lật xem ảnh chụp, ánh mắt vô thức hướng về một hàng dài khác không xa, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, nói: “Quán kia chắc cũng không tệ.”

Lâm Hành nhìn theo ánh mắt hắn, hơi nghiêng đầu cười nói: “Vậy lát nữa chúng ta qua đó mua.”

“Để anh qua đó xếp hàng trước, như vậy nhanh hơn.” Tông Khuyết nói.

Lâm Hành vô thức giữ lấy cánh tay hắn, hỏi: “Anh phải về có việc gấp à?”

“Không có.” Tông Khuyết trả lời.

Lâm Hành mỉm cười: “Vậy thì đợi một lát nữa chúng ta cùng qua xếp hàng.”

“Như thế tốn thời gian lắm.” Tông Khuyết nói.

“Nhưng em muốn anh ở đây với em cơ.” Lâm Hành nhìn hắn nói.

So với những món ăn ngon, cậu thích cảm giác được chia sẻ đồ ăn với người này hơn.

“Ừm.” Tông Khuyết khẽ đáp, nhẹ nhàng đẩy lưng cậu, nói: “Em tiến lên chút đi.”

Lâm Hành cười, bước theo hàng người tiến lên phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play