Mặc dù chỉ có một hai quán chuẩn vị nhưng đồ ăn ở phố ẩm thực địa phương phần lớn đều nhiều dầu mỡ và gia vị, ăn rất nhanh no.
“Nước chanh.” Tông Khuyết đưa cho cậu một ly nước chanh vừa nhận được.
Lâm Hành nhận lấy, uống một ngụm để giải ngấy: “Đồ ăn ở đây đúng là không nên ăn nhiều.”
“Chín giờ hơn rồi, em muốn về chưa?” Tông Khuyết nhìn đồng hồ hỏi.
“Về thôi.” Lâm Hành bước đi bên cạnh hắn, cậu nhân lúc màn đêm dày đặc và dòng người tấp nập khẽ nắm lấy tay hắn.
Khi trở về khách sạn vẫn chưa có nhiều người quay lại, hai người không ăn quá nhiều, nhưng sau một vòng đi dạo trên phố, trên người đã ám đầy mùi đồ nướng.
Thang máy mở ra, cửa phòng gần ngay trước mắt, Lâm Hành siết chặt ngón tay, cậu đang suy nghĩ về kế hoạch cho buổi tối thì nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Tối nay ngủ cùng nhau không?”
Sự hứng khởi cả ngày dần lắng xuống, suy nghĩ của Lâm Hành chợt quay về nụ hôn sau giấc ngủ trưa, nhịp thở dần nặng nề hơn.
“Anh sẽ không làm gì em đâu.” Tông Khuyết nhìn ánh mắt biến đổi của cậu, nói.
Lâm Hành nhìn hắn, trước buổi trưa hôm nay cậu vẫn tin tưởng điều đó. Thế nhưng sau bữa trưa, điều cậu nghi ngờ không phải là sự tự chủ của Tông Khuyết mà là chính bản thân mình.
Giống như có một công tắc nào đó bị bật lên, cậu muốn gần gũi với hắn nhiều hơn nữa.
“Hoặc nếu em cảm thấy ngủ riêng tốt hơn cũng không sao…” Tông Khuyết thương lượng với cậu, hắn thế nào cũng được, có người bên cạnh hay không chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến giấc ngủ của hắn.
“Ngủ cùng đi, em mang hành lý qua đây luôn, nhớ chừa cho em nửa tủ quần áo.” Lâm Hành nói.
“Được.” Tông Khuyết đồng ý.
Dù nói vậy nhưng Lâm Hành vẫn về phòng mình tắm trước, sau đó mới kéo vali đến gõ cửa phòng Tông Khuyết.
Đèn trong phòng sáng rực, thời gian còn sớm lại vừa ăn xong chưa lâu, Lâm Hành ngồi trên ghế sô pha, mở laptop mà mình mang theo, truyền ảnh vào máy tính và điện thoại để chọn ra những tấm sẽ rửa và đăng lên mạng xã hội.
Tông Khuyết thì kiểm tra lại lịch trình và đặt báo thức cho ngày mai, sau đó cầm một cuốn sách ngồi xuống phía bên kia ghế sô pha.
Ảnh chụp rất nhiều, tấm nào cũng đẹp. Lâm Hành chọn lọc khá lâu, sau khi đăng ảnh lên mạng xong thì quay sang nhìn hắn, cậu gập laptop lại rồi tiến đến gần hỏi: “Anh đi chơi mà cũng mang sách theo à?”
“Ừm.” Tông Khuyết khẽ đáp.
“Bây giờ ai cũng dùng trình duyệt điện tử để đọc sách rồi mà…” Lâm Hành ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn lướt qua nội dung sách thì bỗng nhiên khựng lại.
Bên trong không phải tiểu thuyết hay gì cả, mà là những hình ảnh giải phẫu cấu trúc sinh lý cực kỳ rõ ràng. Tên của các cơ quan thì cậu nhận ra nhưng nội dung cuốn sách này rõ ràng đã vượt quá kiến thức sinh học cấp ba, thậm chí còn liên quan đến lĩnh vực chuyên sâu.
Sau1314, Lâm Hành cũng bắt đầu nghi ngờ sự tích cực học tập của chính mình.
“Nhìn màn hình điện tử lâu hại mắt lắm.” Tông Khuyết nói.
“Ừ, cũng đúng.” Lâm Hành bắt đầu suy nghĩ xem có nên học trước kiến thức đại học không.
Thật ra kiến thức thi đấu đã vượt xa chương trình cấp ba, chuyên ngành quang điện mà cậu chọn cũng cần có giáo sư hướng dẫn hoặc tìm gia sư cũng là một phương án.
“Anh có thể hiểu hết à?” Lâm Hành hỏi.
“Hiểu, nhưng chỉ là lý thuyết còn lâm sàng thì phải thực hành trực tiếp.” Tông Khuyết nói.
Đây là cuốn sách y học do hệ thống cung cấp, chỉ là nó được chuyển thành bản cứng, hắn cần tự mình nghiêm túc nghiên cứu, tự thực hành để nắm vững.
“Thao tác thực hành…” Lâm Hành cảm thấy làm việc này vào giữa đêm có chút đáng sợ.
Tông Khuyết ngước mắt nhìn cậu, giải thích: “Giải phẫu cần phải hiểu rõ cấu trúc cơ thể người…”
Lâm Hành chạm mắt với hắn, lập tức đưa tay che miệng hắn lại, nói: “Được rồi, em hiểu rồi.”
Nói thêm nữa cậu sẽ bị chỉ vào từng bộ phận trên cơ thể để hiểu rõ cấu tạo của chính mình mất.
“Em sợ à?” Tông Khuyết nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng gỡ xuống.
“Nghe nói nhiều người khi mới tiếp xúc cũng sẽ thấy sợ.” Lâm Hành cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn, tựa vào người hắn nói.
Dù sao thì người bình thường rất hiếm khi thấy những chuyện máu me, dù có từng xử lý qua bò, dê, lợn, nhưng trong nhận thức của con người, người và gia súc vốn khác nhau.
“Không cần sợ, các cơ quan đó chỉ là bị bao bọc bởi lớp da, mắt thường không nhìn thấy không có nghĩa là chúng không tồn tại.” Tông Khuyết trình bày một cách khách quan, nhưng giây tiếp theo lại bị che miệng lần nữa.
“Anh đừng nghiên cứu em.” Giọng nói của Lâm Hành mang theo vài phần bất lực.
Cậu đoán đúng rồi, tên này đã bắt đầu nghiên cứu cấu tạo cơ thể của cậu thật.
“Được.” Tông Khuyết nhìn biểu cảm gần như cầu xin của cậu, hắn khép lại cuốn sách nói: “Anh sẽ để về rồi đọc tiếp.”
“Em sẽ từ từ cố gắng chấp nhận.” Lâm Hành chạm vào gò má hắn.
“Không cần miễn cưỡng.” Tông Khuyết đứng dậy cất sách đi.
Có người chấp nhận được, có người không, nhưng đó chỉ là vấn đề liên quan đến nghề nghiệp, không liên quan đến tình yêu.
Lâm Hành nhìn bóng lưng hắn, trong lòng khẽ thở dài, cậu cảm thấy mình vừa nói sai rồi. Lĩnh vực y học đúng là bắt đầu từ giải phẫu, không tìm hiểu tường tận thì làm sao có thể kê đơn đúng bệnh. Tông Khuyết nghiêm túc là chuyện tốt, ham học cũng là chuyện tốt.
Hắn chỉ muốn chia sẻ với cậu thôi, giống như chuyên môn nghề nghiệp sau này của cậu, những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, cậu đều muốn chia sẻ với Tông Khuyết.
“Không phải miễn cưỡng, con người luôn cần có một quá trình thích ứng, em sẽ dần dần thích nghi được.” Lâm Hành nhìn bóng dáng hắn cầm lấy laptop rồi ngồi xuống.
Tông Khuyết nhìn vẻ mặt rõ ràng vẫn còn đang miễn cưỡng của cậu, nói: “Có những thứ không cần phải ép bản thân thích nghi.”
Yêu đương là để khiến con người vui vẻ, nếu miễn cưỡng sẽ chỉ phản tác dụng.
Ngón tay hắn gõ nhẹ trên bàn phím, mở một đoạn video và bắt đầu xem.
“Cũng không phải…” Lâm Hành chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy âm thanh từ laptop truyền ra.
Là tiếng nước chảy, nhưng là thứ âm thanh dính nhớp giống như khi dao rạch qua lớp thịt vậy.
Vậy là không đọc sách nữa mà chuyển sang xem video giải phẫu trực tiếp luôn à?
Lâm Hành hít sâu một hơi, tự nhủ rằng mình là đàn ông con trai, có chuyện gì chưa từng thấy qua, chẳng phải chỉ là máu me thôi sao, nhiều bác sĩ có thể xem vậy thì cậu cũng…
Ánh mắt cậu liếc qua màn hình, nhưng ngay lập tức lông mày giật mạnh một cái.
Video đang phát căn bản không phải cảnh giải phẫu gì cả mà là hình ảnh hai người đang hôn nhau đắm đuối, cực kỳ trực quan, chân thật và tinh tế. Thế nhưng biểu cảm của người bên cạnh lại chẳng khác gì lúc nghiên cứu sách y học cả.
“Anh đang làm gì vậy?” Lâm Hành hỏi, tim đập nhanh hơn vì cậu đã đoán được câu trả lời.
“Học tập.” Tông Khuyết ngước mắt lên, nói: “Hôm nay anh làm môi em đau rồi.”
Gương mặt của Lâm Hành nóng lên, nhất thời không biết phải nói gì, cậu không biết những cặp đôi khác yêu đương thế nào nhưng chắc chắn không có tình huống này, cảm xúc trong lòng cũng không biết là nên sụp đổ hay nên ngọt ngào nữa: “Ai nói với anh là hôn nhau phải học như vậy?”
“Đây là kiến thức lý thuyết.” Tông Khuyết nhìn lại màn hình, tua lại một đoạn: “Ví dụ như ở đây, động tác này…”
“Còn thực hành thì sao?” Lâm Hành cũng không muốn cứ mãi ngắt lời hắn, thế nhưng cho dù bất kỳ ai ngồi đây cũng không thể cứ thế mà thờ ơ được.
Tông Khuyết nhìn cậu: “Nắm vững lý thuyết trước, khi thực hành sẽ có kiến thức làm nền tảng.”
Lâm Hành cảm thấy mình thua rồi: “...”
Thật ra con trai xem mấy video kiểu này cũng không phải chuyện lạ, tuy rằng chưa đi sâu hơn nhưng người yêu thì đang ở ngay bên cạnh mà bạn trai lại chăm chú xem video thì có hơi kỳ quặc, kể cả khi hắn đang học tập.
Học tập.
“Không phải có câu nói thực tiễn mới là chân lý hay sao, chỉ nghiên cứu lý thuyết không bằng tự mình thử nghiệm, thử vài lần còn hiệu quả hơn mọi lý thuyết.” Lâm Hành hít thở nặng nề, mặt đã đỏ đến mức không cần chạm vào cũng biết: “Phương pháp học này không hiệu quả hơn sao?”
“Quá trình có thể sẽ thất bại.” Tông Khuyết nói.
“Thất bại là mẹ thành công.” Lâm Hành không biết mình đang nói gì nữa rồi.
“Em không ngại là được.” Tông Khuyết đóng laptop, đặt sang một bên.
Lâm Hành siết nhẹ ngón tay, cảm nhận được lòng bàn tay đổ mồ hôi nhưng trái tim đập nhanh của cậu lại đang thúc giục cậu hành động.
Cậu đưa tay chạm vào công tắc phía sau ghế sô pha, rèm cửa từ từ khép lại, ngăn cách màn đêm ngoài cửa sổ. Đèn lớn tắt đi chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo từ đèn tường tạo thành quầng sáng trên vách.
Lâm Hành đứng dậy. Trong ánh mắt bình tĩnh của Tông Khuyết, cậu ngồi lên đùi hắn, hắn đỡ lấy eo cậu.
Cậu nhẹ nhàng cúi đầu, hơi thở đã gần trong gang tấc.
“Tại sao phải tắt đèn?” Bàn tay Tông Khuyết giữ lấy phần gáy của cậu.
Mạch đập ở đó rất rõ ràng, mỗi nhịp đập đều chứng minh sự căng thẳng và rung động của thiếu niên.
“Yêu đương cũng cần có không khí.” Lâm Hành cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn trên cổ mình.
Ánh sáng mờ ảo như kéo con người ta đến gần với khát vọng sâu thẳm nhất trong lòng, khiến người ta can đảm, thậm chí là chẳng còn do dự.
Cứ như thể chỉ cần không bị ai nhìn thấy, mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Bầu không khí.
Tông Khuyết ghi nhớ điều này, cúi xuống hôn lên môi cậu.
Ban đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ, rồi từng chút một, hắn áp dụng những lý thuyết đã học vào thực hành.
Bàn tay Lâm Hành vốn đặt trên vai hắn, nhưng sự gần gũi này khiến đầu óc cậu hoàn toàn rối loạn, người này không chỉ chịu học mà còn học rất giỏi, thậm chí còn biết thực hành nhiều lần.
Cánh tay cậu siết chặt hơn, đầu ngón tay vô tình chạm vào yết hầu đang chuyển động khiến Lâm Hành hơi khựng lại, khẽ nhíu mày.
Nụ hôn chậm rãi tách ra, hơi thở của Tông Khuyết có phần nặng nề, hắn nhẹ nhàng chạm lên khóe môi cậu, hỏi: “Anh có làm em đau không?”
Yết hầu là điểm yếu của đàn ông, dù chỉ là một tổ chức sụn nhưng nếu bị tác động mạnh, nhẹ thì tổn thương khí quản, nặng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Lực chạm của Lâm Hành rất nhẹ, nhưng lại khác với cảm giác ngứa thông thường.
Hơi thở của Lâm Hành có chút dồn dập, mãi đến khi nghe thấy câu hỏi mới dần hoàn hồn: “Không sao, nhưng lúc nãy em vừa chạm vào đâu của anh vậy?”
“Yết hầu.” Tông Khuyết nói.
“Thì ra đó là vùng cấm của anh.” Lâm Hành áp trán mình vào trán hắn, nhìn về phía đó, ngón tay không nhịn được vươn ra, nhưng lại bị Tông Khuyết giữ chặt.
“Đừng chạm lung tung.” Tông Khuyết nói.
“Không cho em chạm, vậy thì hôn một cái có được không?” Trên người Lâm Hành hơi toát mồ hôi, cậu biết đôi khi bản thân mình cũng khá bướng bỉnh, càng không cho cậu chạm vào, cậu lại càng muốn thử.
Khoảng cách gần trong gang tấc, giọng nói vừa nhẹ vừa đầy thân mật. Nhìn vào ánh mắt háo hức muốn thử của cậu, Tông Khuyết biết có nói gì cũng vô ích, ánh mắt hắn khẽ thay đổi. Hắn ôm lấy eo thiếu niên, nâng cằm cậu lên, cúi xuống hôn lên yết hầu nơi cần cổ trắng nõn xinh đẹp.
Chỉ chạm nhẹ một cái, nhưng người trong lòng hắn gần như run lên theo phản xạ, ngón tay siết chặt đến cực hạn: “Tông Khuyết, đừng mà…”
Khi Tông Khuyết buông ra, khóe mắt thiếu niên đã lăn xuống một giọt nước mắt.