Mặt trời giữa tháng Bảy gay gắt vô cùng, trường học đang trong kỳ nghỉ hè, chỉ có học sinh lớp thi đấu còn ở lại trường. Hai người đi ngang qua cửa sổ, Lâm Hành nhìn những học sinh đang chăm chỉ học bài bên trong và nói: “Không biết hồi đó người khác nhìn chúng ta có giống vậy không nhỉ?”

“Giống.” Tông Khuyết nói.

Họ chỉ là một trong vô số người bình thường, dù hắn có hệ thống đi nữa thì cũng vậy thôi. Cuộc đời hắn chẳng khác biệt quá nhiều so với người khác, sống như chính cuộc đời mình, cả đời này theo đuổi cũng chỉ là những tháng năm yên bình như bây giờ.

Các thủ tục chuyển trường đã được hoàn tất rất suôn sẻ, bây giờ họ chỉ cần đợi đến ngày khai giảng của trường đại học.

Lâm Hành bước ra khỏi tòa nhà giảng đường, đứng dưới bóng cây nhìn về phía xa. Cây cối ở đây đã mọc rậm rạp hơn, trong khu vườn nhỏ, những dây leo phủ kín khắp nơi, dày đặc đến mức không nhìn rõ được vị trí của ký túc xá ở đâu nữa.

“Anh còn nhớ không? Chúng ta từng trao đổi đồ ở đây đấy.” Lâm Hành dừng bước, nhìn xác định vị trí rồi cười nói.

Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng và quần dài, ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá rơi trên hàng lông mày và đuôi tóc của cậu, cả người trong suốt như sắp phát sáng vậy.

Tông Khuyết trả lời: “Ừ.”

Cùng một địa điểm, chỉ khác ở chỗ lúc đó là ban đêm, còn bây giờ là ban ngày.

Lâm Hành nhìn quanh một lượt, đưa tay ra rồi cười nói: “Bạn học, bây giờ trong khuôn viên trường không có ai, có muốn yêu trộm một chút không?”

Tông Khuyết: “... Em dùng từ không đúng rồi.”

“Nhanh lên, bỏ qua lần này là không còn lần sau đâu đấy.” Lâm Hành nhướng mày cười nói.

Tông Khuyết đưa tay nắm lấy tay cậu, hắn được thiếu niên đan chặt mười ngón tay, thì thầm lời yêu thương: “Tông Khuyết, em thích anh.”

Tiếng ve kêu mùa hè ồn ào náo động, nhưng lời của thiếu niên lại vô cùng rõ ràng và trong trẻo, mãi mãi lưu lại trong tai hắn.

Vào mùa hè, khắp nơi nóng ran, nhưng thành phố nơi máy bay hạ cánh lại khiến người ta cảm thấy ẩm ướt và mát mẻ.

“Con trai, những địa điểm mà các con đi chơi lần này đã được trợ lý của ba con sắp xếp, mọi chi phí sẽ do mẹ tài trợ, nhưng vẫn phải chú ý một số điểm…”

Lâm Hành vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại. Mẹ Lâm ở đầu bên kia gần như đọc theo sổ tay, Lâm Hành bất đắc dĩ nhắc bà: “Mẹ, mẹ đã nói đến lần thứ năm rồi đấy.”

“Đây chẳng phải lo cho an toàn của con sao.” Mẹ Lâm nói: ‘‘Tất cả các biện pháp an toàn đều phải chú ý, nguy hiểm không chỉ đến từ con người, thiên nhiên cũng rất nguy hiểm.”

“Vâng, con sẽ đọc kỹ những biện pháp an toàn mẹ đưa.” Lâm Hành cười nói: ‘‘Nhất định sẽ chú ý đến sự an toàn của bản thân.”

Cậu vừa nói vừa bị Tông Khuyết nhẹ nhàng kéo tay, ánh mắt ngước lên, theo sức của đối phương bước sang phía bên kia: “Lối đi ở đằng kia à?”

“Đúng vậy.” Tông Khuyết đáp.

“Còn nữa, con nít không được làm bậy.” Mẹ Lâm nghe lỏm được một câu, nói: ‘‘Tối ngủ một mình nhớ khóa cửa phòng cẩn thận.”

“Mẹ, cái này mẹ có thể yên tâm.” Lâm Hành nhìn Tông Khuyết đi bên cạnh cậu rồi nói.

Cậu nghi ngờ rằng dù có để Tông Khuyết nằm bên cạnh cậu thì đối phương cũng sẽ chẳng làm gì. Dù sao trước đây thời gian hai người ở riêng không ít, vậy mà số lần hôn nhau lại đếm trên đầu ngón tay.

Mẹ Lâm dặn thêm vài câu rồi cúp máy. Lâm Hành cất điện thoại, nắm tay Tông Khuyết.

Cậu nghĩ mẹ cậu nên lo cho Tông Khuyết thì hơn, bởi vì người này còn trong sáng hơn cậu nhiều.

Mọi phương tiện trong chuyến đi đã được sắp xếp sẵn từ trước, cảnh vật dọc đường đi rất đẹp. Chỉ là khi đến nơi thì lại là mỗi người một phòng với view hồ. Điều này khiến nhân viên làm thủ tục nhận phòng không khỏi nhìn thêm vài lần.

“Hai căn phòng nhìn có vẻ giống nhau, anh muốn chọn phòng nào?” Lâm Hành cầm thẻ phòng hỏi.

Tông Khuyết tùy tiện chọn một thẻ, mở cửa phòng tương ứng: “Nghỉ sớm đi.”

“Ừ.” Lâm Hành mở cửa phòng mình rồi bước vào, mẹ cậu đúng là nghĩ nhiều rồi, người này thực sự chẳng có chút tạp niệm nào.

Tông Khuyết kéo vali đến cạnh tủ quần áo, treo hết đồ lên rồi cầm khăn đi vào phòng tắm.

Ngày đầu tiên đi đường vất vả, không thích hợp để ra ngoài. Tông Khuyết tắm xong bước ra lau tóc, nhìn đồng hồ định ngủ một giấc trưa, nhưng lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

Sau khi nhìn qua mắt mèo, Tông Khuyết mở cửa, nhìn người đang cầm thiết bị trong tay hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Kiểm tra có camera không.” Lâm Hành đứng ở cửa nhìn người vừa tắm xong, hơi nước còn lượn lờ, lòng cậu thoáng căng thẳng, không hiểu sao lại nhớ đến tám múi bụng huyền thoại năm nào.

Tông Khuyết nhường đường, Lâm Hành bước vào đóng cửa lại, đi thẳng đến bên cửa sổ kéo rèm xuống, cả căn phòng lập tức chìm trong bóng tối.

[Báo cáo ký chủ, cả hai căn phòng đều không có camera.] Chức năng kiểm tra của 1314 quả thật rất tuyệt vời, nơi ký chủ ở chắc chắn không thể có thứ đó.

[Được, cảm ơn.] Tông Khuyết chỉ ừ một tiếng, ngồi xuống ghế bên cạnh lau tóc, nhưng không ngăn cản Lâm Hành lục soát khắp nơi.

Khám xét mọi ngóc ngách xong, Lâm Hành kéo rèm lên nói: “Không có gì, biện pháp an toàn ở đây làm tốt thật.”

“Cảm ơn.” Tông Khuyết đứng dậy lấy máy sấy của khách sạn và tiếp tục sấy tóc.

Hắn đưa tay vuốt tóc trong khi Lâm Hành đặt thiết bị xuống và ngồi lên ghế sofa, không muốn về phòng. Nếu chỉ là anh em bạn bè, việc ngủ phòng riêng sẽ chẳng có vấn đề gì, nhưng họ lại là người yêu.

Lâm Hành không phải muốn làm gì cả, cậu chỉ muốn ở bên cạnh hắn. Dù không làm gì cũng thú vị hơn việc một mình.

“Lát nữa anh định làm gì?” Lâm Hành nhìn hắn sấy tóc xong rồi hỏi.

“Ngủ trưa.” Tông Khuyết treo khăn tắm và khăn mặt lên rồi hỏi: “Em không ngủ à?”

Lâm Hành hít sâu một hơi, quyết định bỏ qua lời khuyên của mẹ và làm theo cách mà mình thích: “Em không muốn về phòng ngủ một mình.”

Tông Khuyết nhìn cậu, trong ánh mắt thiếu niên mang vài phần cô đơn và tủi thân: “Vậy thì ngủ ở đây đi.”

Một mình ở xứ lạ, quả thật sẽ thấy bất an.

Lâm Hành ngập ngừng một chút, không chắc chắn hỏi: “Thật sự ngủ cùng em à?”

“Trước đây không phải đã ngủ cùng nhau rồi sao?” Tông Khuyết đáp một tiếng, leo lên bên trái giường.

Lâm Hành im lặng một lúc: “Làm sao giống được?”

“Có gì khác đâu?” Tông Khuyết hỏi.

“Không có gì.” Lâm Hành khẽ thở dài, lòng thoáng nhẹ nhõm, đứng dậy nói: “Em đi lấy đồ thay đây.”

Cậu đi rồi lại về, Tông Khuyết cũng không vội ngủ mà dựa vào đó nghiên cứu lộ trình chuyến đi.

Lâm Hành tắm rất nhanh, nhưng khi cậu ra ngoài lại có chút lo lắng. Căn phòng rất rộng, nhưng so ra thì cái giường lại hơi nhỏ, Lâm Hành ngồi ở phía bên kia giường, nhìn người đang bấm điện thoại, hít sâu một hơi hỏi: “Anh đang xem gì vậy?”

“Lịch trình của ngày mai.” Tông Khuyết liếc cậu một cái rồi đưa điện thoại qua: “Em xem có chỗ nào cần chỉnh sửa không?”

Lâm Hành nhận điện thoại, nhìn kế hoạch trên đó, thời gian sắp xếp khá thoải mái, một ngày chỉ đi một hai nơi, đúng là đi chơi thật: “Đi câu cá sắp xếp muộn vậy sao?”

Đã là ngày áp chót rồi.

“Những ngày trước đi bộ mệt rồi, hai ngày cuối có thể nghỉ ngơi và điều chỉnh lại.” Tông Khuyết tiến lại gần nói: ‘‘Nếu em muốn đi câu cá sớm, cũng có thể thay đổi lịch trình.”

Lâm Hành vốn đang thả lỏng, cảm nhận hơi thở hắn gần lại, cả người lại lập tức căng thẳng: “Lịch trình như vậy cũng ổn rồi.”

“Ừ, vậy ngủ đi.” Tông Khuyết xoay người nhấn nút rèm bên cạnh, ánh nắng xuyên qua cửa dần bị che khuất.

Lâm Hành thấy hắn rời đi, lập tức đưa điện thoại cho hắn rồi nằm nghiêng trên giường nhìn ra ngoài.

Ngủ trưa thì ngủ trưa, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai mới có sức đi chơi. Điểm đến đầu tiên của họ hình như là thung lũng Bướm, nghe nói ở đó có loài bướm phượng lớn nhất thế giới…

Lâm Hành nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng suy nghĩ, nhưng khi bất chợt cảm nhận được cánh tay ôm qua eo, cậu gần như cứng người theo bản năng, lưng lại dán vào lồng ngực ấm áp của người phía sau.

Tim đập thình thịch, hơi nóng lập tức lan lên má. Nếu sau này có ai nói với cậu rằng trên đời này có người đàn ông liêm khiết, cậu sẽ không còn mang họ Lâm nữa.

“Tông Khuyết.” Lâm Hành nắm chặt cổ tay hắn, hơi thở run rẩy: “Anh làm gì vậy?”

Dù sao thì… đầu óc Lâm Hành trong khoảnh khắc ấy rối như tơ vò.

Đàn ông bình thường ở chung một phòng với phụ nữ cũng dễ xảy ra chuyện, huống chi bọn họ đều là hai tên con trai rất bình thường, lớp sinh học đâu phải học cho vui.

“Ngủ đi.” Giọng Trông Khuyết trong không gian yên tĩnh lại rất bình thản, như thể việc ôm cậu là chuyện hiển nhiên.

“Ngủ kiểu này hả?” Lâm Hành cảm thấy lòng bàn tay mình bắt đầu nóng lên.

“Các cặp đôi không phải thường ôm nhau ngủ sao?” Tông Khuyết hỏi lại: “Em cảm thấy không thoải mái à?”

Khi cánh tay hắn định rút lại, Lâm Hành đã vô thức giữ chặt cổ tay hắn: “Không, chỉ là em không ngờ anh sẽ đột nhiên chủ động như vậy.”

“Anh sẽ học.” Tông Khuyết nhìn vào vành tai đỏ ửng của Lâm Hành, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch.

Nếu đã đồng ý làm người yêu của cậu, hắn nhất định sẽ học cách làm một người yêu xứng đáng chứ không để đối phương đơn phương chủ động mãi được, như thế chẳng khác gì bạo lực lạnh ép người ta nói lời chia tay cả.

“Ừm.” Lâm Hành khẽ đáp.

“Ngủ đi.” Tông Khuyết cọ mũi vào tóc của cậu, nhắm mắt lại.

Mái tóc của thanh niên mang một mùi thơm sạch sẽ và ấm áp, rất dễ chịu.

Hơi thở của hắn dần trở nên đều đặn, Lâm Hành nhắm mắt lại một lúc lâu nhưng mãi vẫn không thể làm dịu nhịp tim đang đập loạn được. Cậu thật sự tin rằng trên đời này có những người đàn ông liêm khiết rồi, cậu không họ Lâm cũng được, mang họ Tông luôn cũng được, nhưng cậu ngủ không nổi! Thậm chí còn muốn chạy vài vòng quanh khách sạn.

Rốt cuộc thì người này có hiểu hay không vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play