Chân của Lâm Hành hồi phục rất nhanh, đến giữa tháng Sáu thì đã tháo bỏ hoàn toàn lớp thạch cao, việc đi lại không còn bị hạn chế như trước nữa, chỉ có điều kèm theo đó là đủ loại canh bổ dưỡng.
Những món như canh đậu hũ tôm, canh xương, canh sườn heo thì Lâm Hành vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng lại còn có những món như canh xương hầm long nhãn, xương rồng hầm chim cút, thậm chí cả thịt gân hầm nấm tuyết. Sự kết hợp ngọt và mặn lẫn lộn khiến Lâm Hành chỉ cần nhìn thấy hộp cơm là đã biến sắc.
“Hôm nay là món gì vậy?” Lâm Hành ngồi trên giường, nhìn thấy Tông Khuyết mang canh bước vào, cậu vô thức ngả người ra sau.
“Canh sườn hầm hạt dẻ và rong biển.” Tông Khuyết đặt hộp thức ăn lên bàn, mở ra và nhìn các nguyên liệu trong đó nói.
“Mỗi ngày tôi uống canh mà cảm giác như đang mở túi mù vậy.” Lâm Hành miễn cưỡng cười nói: “Cuộc sống luôn luôn đầy bất ngờ rồi, có thể không uống không?”
Câu cuối cùng là quan trọng nhất.
“Không được.” Tông Khuyết múc một bát canh đầy đủ các nguyên liệu và đưa đến cho cậu: “Món canh này có tác dụng làm ấm rất tốt cho cơ thể.”
Lâm Hành hít một hơi thật sâu rồi nhận lấy bát canh, nhìn vào các nguyên liệu bên trong, chuẩn bị tâm lý rất lâu nhưng vẫn không thể đưa nó vào miệng. Cậu ngẩng đầu nhìn người đang cầm bát canh uống một cách bình thản, không hề thay đổi sắc mặt hỏi: “Cậu không thấy khó uống à?”
Người này cứ như không có vị giác vậy.
“Cũng ổn.” Tông Khuyết trả lời.
Tuy mùi vị hơi kỳ lạ, nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
Hắn uống hết trong ba ngụm, nhìn vẻ mặt như đi vào chỗ chết của thiếu niên rồi nói: “Uống xong có muốn ăn kẹo không?”
“Không cần, đây không phải là thuốc.” Lâm Hành cố gắng giữ bát canh xa mình nhất có thể.
“Vậy cậu muốn thế nào?” Tông Khuyết hỏi.
Lâm Hành nhìn người đang nghiêm túc hỏi han, ngón cái khẽ miết quanh mép bát, nói: “Cậu có thể đút cho tôi không?”
Vừa dứt lời, trước khi Tông Khuyết kịp phản ứng, mặt cậu đã đỏ bừng: “Bỏ đi, tôi chỉ nói đùa thôi…”
Từ trước đến giờ cậu vẫn luôn rất tự lập, chuyện uống canh mà còn cần người khác đút thì hồi nhỏ đã không làm, vậy mà giờ đây ma xui quỷ khiến thế nào lại vô tình thốt ra câu này.
“Được thôi.” Tông Khuyết đặt bát canh đã uống hết xuống, ngồi xuống cạnh giường nói.
Lâm Hành ngước mắt lên, nhìn thấy Tông Khuyết cầm bát canh, ngón tay hơi siết lại, khẽ nói: “Thật ra bình thường tôi không yếu đuối thế này đâu.”
“Tôi biết.” Tông Khuyết cầm thìa, múc một thìa canh rồi nhẹ nhàng đưa đến môi cậu.
Tuy hắn nghĩ thứ khó uống này cứ một hơi tu hết thì hơn, nhưng yêu cầu này với hắn cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn.
Lâm Hành há miệng, nuốt một ngụm canh mà chẳng nếm ra được mùi vị gì.
Tông Khuyết đút thì cậu uống, canh vào đến bụng, dường như cả cơ thể từ dạ dày trở đi đều ấm lên.
Mãi đến khi Tông Khuyết đứng dậy, Lâm Hành mới phản ứng lại: “Sao thế?”
“Còn muốn nữa không?” Tông Khuyết cầm bát canh đã đút hết hỏi.
“Không, không cần nữa.” Lâm Hành lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn ra cửa sổ mới phát hiện mặt mình đã nóng bừng không ra hình dạng.
Người bên cạnh đang thu dọn hộp cơm trưa, ánh mắt Lâm Hành hầu như không dám nhìn sang. Có những chuyện thật sự làm rồi mới thấy hối hận, cảm thấy không giống như chuyện mình có thể làm ra, nhưng lại không hẳn là vô cùng hối hận.
Khóe môi cậu được lau nhẹ nhàng bằng khăn ướt. Khi Lâm Hành quay đầu lại, cậu chạm phải ánh mắt nghiêm túc và bình tĩnh của đối phương. Khoảnh khắc đó, trong lòng cậu dâng lên vài phần ấm áp, nếu sự bình tĩnh của người này bị phá vỡ thì sẽ thế nào nhỉ?
“Tông Khuyết.” Lâm Hành gọi.
“Hả?” Tông Khuyết ngẩng đầu, vai cậu bị tay hắn nắm lấy. Thiếu niên tiến đến gần, môi hắn in lên cảm giác ấm áp mà mềm mại.
Ánh mắt họ chỉ cách nhau vài tấc. Mặc dù hơi thở của Tông Khuyết không đổi nhưng hắn nhận ra hơi thở căng thẳng đến run rẩy của cậu.
Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, chỉ chạm nhẹ rồi tách ra. Lâm Hành khẽ mím môi, từ vẻ mặt Tông Khuyết không đoán ra được cảm xúc gì: “Anh có thấy ghê tởm không?”
“Không.” Tông Khuyết nhìn vào đôi mắt vừa căng thẳng vừa nhiệt tình của cậu mà nói.
Việc môi chạm môi, xét về mặt sinh lý thì sẽ truyền rất nhiều vi khuẩn. Hắn từng thấy không ít cặp đôi yêu nhau hôn nhau đến khó rời, nhưng hắn chẳng hiểu nổi.
Cảm giác vừa rồi rất kỳ diệu, nhưng hắn không hề ghét bỏ nó.
“Vậy… cảm giác thế nào?” Lòng bàn tay của Lâm Hành nóng lên, tim đập thình thịch.
Cậu muốn mình bình tĩnh hơn một chút. Bởi vì trong tình yêu nếu quá nhiệt tình sẽ dọa người ta chạy mất, nhưng cậu thật sự rất thích người này. Cậu muốn chạm vào hắn lại không dám, tình hình tiến thoái lưỡng nan. Mãi cho đến khi hai người hôn thật rồi cậu mới biết thật ra bản thân mình muốn gần gũi hắn thêm chút nữa.
“Quá nhanh.” Tông Khuyết nói.
Hai mắt Lâm Hành sáng lên, cậu không thể ngờ rằng mình lại nhận được câu trả lời này: “Vậy… thử lại lần nữa không?”
“Ừ.” Tông Khuyết đỡ lưng cậu, ôm lấy phần gáy của cậu, trước ánh mắt trợn tròn của thiếu niên mà hôn lên.
Đôi môi chỉ mới chạm nhẹ, nhưng Tông Khuyết đã nhìn rõ hàng mi run rẩy khép chặt, gò má ửng hồng của cậu. Hắn nghe rất rõ tiếng thở khẽ run của cậu, thậm chí lòng bàn tay còn cảm nhận được mạch đập nhanh hơn ở cổ cậu.
Đây có phải là phản ứng của tình yêu không?
Khi hai đôi môi nhẹ nhàng tách ra, Lâm Hành mở mắt, điều chỉnh hơi thở, cậu chạm phải ánh mắt của Tông Khuyết. Trong đôi mắt đen ấy phản chiếu ảnh thu nhỏ của cậu, không cần quá rõ ràng thì cậu cũng biết mặt mình đã đỏ đến đến mức nào. Lời nói thốt ra dịu dàng đến mức khiến chính bản thân đỏ mặt, nhưng cậu vẫn nói: “Bây giờ anh đã rõ cảm giác là gì chưa?”
“Rất mềm…” Tông Khuyết chưa kịp nói hết câu đã bị Lâm Hành bịt miệng.
“Được rồi, đừng nói nữa.” Lâm Hành hít sâu vài hơi, cảm thấy khóe mắt như cũng nóng lên, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “… Anh thích không?”
Tông Khuyết nhìn thấy rõ vẻ mặt mong đợi không thể giấu của cậu, cảm thấy mình không hề ghét bỏ: “Có.”
Khoảnh khắc ấy Lâm Hành vừa vui mừng, vừa có chút luống cuống. Cậu muốn nói gì đó nhưng trong lòng lại rối như tơ vò: “Anh đi rửa bát trước đi.”
“Được.” Tông Khuyết buông cổ cậu ra, đứng dậy cầm lấy hộp cơm rồi đi ra ngoài rửa bát.
Mọi thứ được rửa sạch sẽ để sáng mai dì giúp việc đến là có thể mang đi ngay.
Tông Khuyết vừa ra khỏi cửa, Lâm Hành một tay nắm chặt chăn, tay kia chạm lên môi mình. Trong thoáng chốc cậu hoảng loạn kéo chăn trùm qua đầu, bên trong vang lên giọng nói mang chút bực dọc: “Đồ vô dụng…”
Đúng là vô dụng thật, cậu từng nghĩ mình rất dũng cảm, dù thấy các cặp đôi hôn nhau ngoài đường cũng chỉ tránh đi, không thấy có gì to tát. Thế nhưng không hiểu sao đến lượt bản thân mình thì lại cảm thấy như tim sắp nhảy ra ngoài vậy.
Chuyện này trời biết, đất biết, cậu biết, nhất định không thể nói với ai.
Lâm Hành xác định chuyện này xong lại nghe thấy giọng hỏi từ ngoài chăn vọng vào: “Như vậy không thấy khó thở à?”
Là Tông Khuyết.
Tim Lâm Hành đập nhanh hơn: “Không.”
“Vừa nãy tim em đập rất nhanh, lại còn nín thở, nhu cầu oxy tăng lên, tốt nhất em nên bỏ chăn ra để thở cho thông thoáng.” Tông Khuyết đặt hộp cơm xuống và nhắc nhở.
Lâm Hành: “...”
Người này mà làm bác sĩ, chắc sau này cậu chẳng có cơ hội nào giả bệnh được nữa rồi.
Nghiêm túc cũng là một ưu điểm, phải quen dần thôi.
…
Sau ba tháng điều trị gãy xương, Lâm Hành bắt đầu tập phục hồi chức năng. Ba tháng không thể cử động, Lâm Hành tưởng rằng sẽ rất khó khăn, nhưng mỗi ngày bên cạnh cậu không chỉ có cha mẹ mà còn có Tông Khuyết. Cảm giác đau đớn khi đi lại không còn nghiêm trọng như lúc bị thương, từ việc phải vịn vào thanh phục hồi để di chuyển cho đến khi có thể tự đi bộ một cách chậm rãi, mọi thứ diễn ra nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.
“Liêu Ngôn đã dẫn mẹ cậu ấy rời khỏi thành phố này rồi.” Lâm Hành dựa vào sức Tông Khuyết, chậm rãi bước đi trên đường.
Mặc dù số lần Tông Khuyết ôm cậu đã giảm đi nhưng cậu thật sự rất vui khi có thể tự mình đi lại.
“Cậu ta đã chuyển tiền quyên góp cho em chưa?” Tông Khuyết hỏi.
“Anh cũng nhận được rồi à?” Lâm Hành hỏi.
Vì các khoản vay mượn của Liêu Phong không được sử dụng cho nhu cầu sinh hoạt, trong bản án của anh Hải có điều khoản yêu cầu trả lại toàn bộ tài sản cho Liêu Ngôn. Các khoản tiền thưởng mà mọi người đã quyên góp cũng đã về tay cậu ta.
Vào ngày cậu ta rời khỏi thành phố này, Lâm Hành nhận được chuyển khoản từ đối phương.
“Ừ.” Tông Khuyết đáp.
Sự tự ti của thanh niên ấy bắt nguồn từ hoàn cảnh gia đình, nhưng trong cơ thể cậu ta lại có một khí phách kiên cường và tinh thần nỗ lực. Rồi một ngày nào đó, cậu ta sẽ dựa vào sự xuất sắc của bản thân để gặp được người cùng cậu ta đi hết quãng đời còn lại, hoàn toàn thoát khỏi bóng tối mà người cha đã mang đến.
“Hy vọng cậu ấy sẽ ngày càng tốt hơn.” Lâm Hành mỉm cười chuyển chủ đề: ‘‘À đúng rồi, mấy ngày nữa chúng ta đi làm thủ tục chuyển trường đi, rồi trước khi khai giảng thì đi du lịch một chuyến. Nếu không thì sau khai giảng, thời gian của anh sẽ dồn hết vào việc học mất thôi.”
“Được.” Tông Khuyết đáp.