Việc tốt không ra khỏi cửa, việc xấu lan truyền ngàn dặm. Tông Khuyết đang ăn thì Vương Dương gọi điện đến. Nghe thấy giọng điệu hơi tức giận của đối phương, hắn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Trong trường có người nói rằng trước đây cậu không tập trung vào học hành, trốn học bỏ tiết đủ cả, không xứng đáng được đề cử đi học, họ còn đề nghị hủy bỏ tư cách đề cử đi học của cậu.” Vương Dương càng nói càng tức giận: “Đây chẳng phải là vì họ không chịu nổi khi thấy cậu tốt lên sao?”
Cậu ta không tức giận khi thành tích bị Tông Khuyết vượt qua, bởi vì cậu ta là người nói chuyện bằng thực lực. Còn những người này, thành tích không đuổi kịp lại bắt đầu quay sang bôi nhọ một cách vô cùng ác ý.
“Trường học xử lý thế nào?” Tông Khuyết rất bình tĩnh, liếc nhìn Lâm Hành đang có chút thắc mắc, đứng dậy ra ngoài cửa hỏi.
“Tôi cũng không biết, tôi chỉ sợ nó thật sự sẽ ảnh hưởng đến việc đề cử đi học của cậu.” Vương Dương nói.
“Bọn họ cũng không hoàn toàn chỉ là vu khống.” Tông Khuyết bình thản đáp.
Nguyên thân thật sự không phải là một học sinh toàn diện về cả phẩm hạnh lẫn học vấn. Dù hiện tại hắn không phải là nguyên thân nhưng giờ đây hắn phải chịu trách nhiệm cho những sai lầm mà nguyên thân đã gây ra, vì sai lầm là sai lầm và trong mắt người khác, hai người họ là một.
“Nhưng mà…” Vương Dương cảm thấy có chút bất bình.
“Không sao đâu.” Tông Khuyết nói: “Nếu mất tư cách đề cử đi học, tôi vẫn còn kỳ thi tuyển sinh đại học.”
Hắn có thể giành được giải nhất trong cuộc thi, vậy nên hắn cũng không sợ lãng phí thêm một năm nữa.
“Được, tôi tin cậu chắc chắn sẽ làm được.” Giọng điệu của Vương Dương bình tĩnh lại một chút: “Đúng rồi, cậu có biết Lâm Hành gần đây đi đâu không? Có phải cậu ấy đi du lịch ở đâu không?”
“Gần đây cậu ấy có chút việc.” Tông Khuyết nói: “Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết.”
“Khách sáo gì chứ, chúng ta là anh em mà, đương nhiên tôi ủng hộ cậu rồi.” Vương Dương cười nói: “Để báo đáp, sau này cậu cho tôi mượn cái cúp huy chương vàng quốc gia sờ một chút để lấy may mắn từ học thần nhé.”
“Được.” Tông Khuyết trò chuyện cùng cậu ta thêm vài câu rồi cúp điện thoại, sau đó quay trở lại phòng bệnh.
“Xem ra lần này thật sự xảy ra chuyện rồi.” Lâm Hành dựa lưng về phía sau, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện hồi lớp 10 có thể ảnh hưởng đến việc trúng tuyển thẳng lần này.” Tông Khuyết nói.
Bàn tay Lâm Hành nắm chặt đôi đũa, đột nhiên cậu mất hết khẩu vị: “Đã xác nhận chưa?”
“Vẫn chưa.” Tông Khuyết nói.
Nhưng nếu chuyện này bị đẩy đi quá xa, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng, đây là điều rõ như ban ngày. Mà chuyện kiểu này chẳng liên quan gì đến Lâm Hành, cậu luôn là học sinh ưu tú, từ trước đến nay đều khiến cha mẹ và thầy cô yên tâm.
“Nếu thật sự không được, vẫn còn kỳ thi đại học.” Lâm Hành cầm bát, hít một hơi thật sâu rồi cười nói: “Cậu đừng lo, dù cậu có phải đợi thêm một năm thì tôi cũng sẽ đợi cậu. Chương trình ở đại học chắc sẽ tự do hơn, tôi sẽ học cùng cậu, được không?”
Con người phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm. Nếu điều đó thật sự xảy ra, việc tìm cách khác để cố gắng còn có ích hơn là oán trách số phận.
“Được.” Tông Khuyết ngồi xuống bàn rồi nói: “Ăn cơm cho tử tế đi.”
“Được.” Lâm Hành cười nói.
[Chủ nhân, y học mà tôi cung cấp còn tiên tiến hơn nhiều so với y học của thế giới này. Nếu cậu thật sự không thể vào được cái trường gì đó, cũng không cần lo không học được y thuật giỏi đâu.] 1314 an ủi.
Dù việc chọn ngẫu nhiên một cơ thể cũng là để ký chủ thích nghi với đủ loại tình huống, nhưng lần này nó cứ thấy trong lòng áy náy thế nào ấy.
[Dù có đi hay không, những thứ do hệ thống cung cấp đều sẽ học được.] Tông Khuyết nói.
Thế nhưng điều hắn muốn thử là kết hợp những gì học được từ hệ thống với kiến thức của thế giới này để sử dụng một cách thông suốt.
[Ồ…] 1314 tự ti.
Ký chủ của nó đúng là chăm chỉ thật, so với ký chủ thì nó chỉ là một hệ thống phế vật nhỏ bé thôi.
Làn sóng tranh cãi ngày càng ầm ĩ, những tiếng phản đối và chỉ trích liên tục vang lên. Ngay cả những trường từng gọi điện chiêu sinh cho Tông Khuyết trước đây cũng biến mất tăm, tình hình dường như tồi tệ đến cực điểm, nhưng văn phòng nhà trường lại nhận được một lá cờ thêu.
Trên đó viết tám chữ lớn: Kiến nghĩa dũng vi, trí đấu phỉ đồ*.
(*): Câu tục ngữ mang ý nghĩa khen ngợi một người không chỉ có lòng dũng cảm đứng lên vì chính nghĩa, mà còn biết cách sử dụng trí tuệ để đối phó với kẻ ác một cách hiệu quả.
“Đây là gì?” Một giáo viên trong văn phòng bối rối.
“Đây là phần thưởng dành cho hai học sinh Lâm Hành và Tông Khuyết.” Viên cảnh sát đến thăm nói: “Vụ án lớn xảy ra ở thành phố C lần này đặc biệt nghiêm trọng. Khi hai học sinh Lâm Hành và Tông Khuyết đụng độ với bọn cướp đã không hề nao núng, thậm chí còn giúp đỡ lẫn nhau, kịp thời báo cảnh sát và cung cấp thông tin. Giúp chúng tôi phá án và triệt phá được nhiều ổ nhóm tội phạm trước thời gian dự kiến, vì vậy chúng tôi đặc biệt trao tặng lá cờ này.”
“Hai người họ không sao chứ?” Giáo viên chủ nhiệm ngạc nhiên hỏi.
“Theo lời của phụ huynh thì các cậu ấy không có vấn đề gì, chỉ là họ không muốn bị làm phiền bởi những người bên ngoài nên lá cờ được gửi đến trường.” Viên cảnh sát đưa lá cờ cho giáo viên, sau đó cúi chào theo nghi thức rồi rời đi.
Giáo viên chủ nhiệm cẩn thận nâng lá cờ lên, nhìn các giáo viên khác tò mò rồi cười nhẹ, thở phào một hơi: “Thật là một hành động dũng cảm.”
“Mặc dù gia đình không muốn làm phiền nhưng vẫn phải biểu dương toàn trường.” Giáo viên môn Sinh học nói: “Hiệu trưởng chắc chắn sẽ đồng ý thôi.”
Trước đây, Tông Khuyết không gây ra chuyện gì quá lớn. Con trai thường hay nóng tính, thỉnh thoảng cãi nhau đánh lộn cũng là chuyện mấy cô thấy nhiều rồi. Việc phê bình giáo dục toàn trường cũng không ít. Mặc dù thật sự có thiếu sót về đạo đức nhưng để hắn biết sai mà sửa, quay đầu là bờ làm một học sinh tốt mới là mục đích của giáo dục.
Có lỗi thì phải phê bình dạy dỗ, có công đương nhiên cũng phải khen thưởng.
Vào giờ hoạt động tự do buổi chiều, đài phát thanh của trường thường phát những bản nhạc nhẹ nhàng thư giãn hoặc đọc một đoạn thông báo.
Buổi chiều hôm đó, chương trình phát thanh cũng không ngoại lệ, nhiều học sinh vốn không để ý, nhưng khi nghe đến tên của Tông Khuyết và Lâm Hành, không ít người đã vểnh tai lên.
“Từ khi nào mà hai người họ lại làm việc nghĩa cứu người vậy?”
“Cờ tôn vinh đã được gửi đến văn phòng hiệu trưởng rồi cơ à?”
“Bắt được nhiều tội phạm, còn cứu được không biết bao nhiêu người.”
Việc này không được lan truyền rộng rãi, nhưng đủ để gió yên biển lặng, khiến người ta phải xem xét lại việc đề cử đi học của Tông Khuyết.
Tin tức không được truyền đến bệnh viện, Lâm Hành nhận được tin từ mẹ Lâm: “Mấy hang ổ tội phạm gì cơ?”
“Kẻ cầm đầu chặn đường các con lúc đó là kẻ bỏ tiền ra thuê người, mạng lưới quan hệ rất rộng, lại dùng tài sản của nhà họ Lâm chúng ta làm mồi, thuê không ít người.” Mẹ Lâm thở dài: “Khi hắn ta vội vã bỏ trốn đã làm bị thương không ít người, phiên tòa sơ thẩm đã thẩm ra không ít tội, nhổ cỏ tận gốc, quả thật đã giúp được rất nhiều việc, . Tông Khuyết cũng thật sự rất dũng cảm.”
Đối phương chủ yếu nhắm vào Lâm Hành và gia đình họ. Mặc dù họ có vệ sĩ, nhưng chỉ cần sơ sẩy để lọt một người thôi, vết thương của Lâm Hành có lẽ đã nặng gấp trăm lần bây giờ.
Khi nghĩ đến kết quả đó, mẹ Lâm sợ hãi đến nỗi không ngủ được.
“Vậy có ảnh hưởng đến việc đề cử đi học của Tông Khuyết không?” Lâm Hành không nhịn được hỏi.
“Phía nhà trường nói là còn phải cân nhắc, nhưng lần này đúng là lập công lớn.” Mẹ Lâm đang gọt táo ở gần đó, không nhịn được cười: “Nhưng nhìn thái độ của con kìa, thành công rồi hả?”
“Mặc kệ thành công hay không, con chỉ hy vọng cậu ấy bình yên.” Lâm Hành nói.
“Con trai ngốc.” Mẹ Lâm cười: “Con ngốc như mẹ con hồi đó vậy. Nhưng kẻ ngốc thường gặp may. Bác sĩ nói rằng con hồi phục rất tốt, cậu ấy chăm sóc con cũng rất chu đáo.”
Lâm Hành thật sự không kìm được nụ cười nơi khóe môi: “Vâng”
Vết thương ở chân của Lâm Hành chủ yếu ở bắp chân, nằm yên tĩnh dưỡng hơn một tháng, được bác sĩ cho phép thì có thể chống nạng tự xuống giường đi lại. Lúc này, bản án của nhóm người anh Hải đã được công bố.
Gây thương tích cho nhiều người, thậm chí chết người, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, tử hình, thi hành ngay lập tức.
“Đây cũng coi như là ác giả ác báo.” Lâm Hành ngồi trên xe lăn, nhìn phong cảnh dần lùi lại phía sau.
Cậu nằm trên giường quá lâu, cuối cùng cũng có thể ra ngoài tắm nắng.
“Có nóng không?” Tông Khuyết đẩy xe lăn, nhìn mặt trời trên đầu, hỏi.
Ánh mặt trời tháng Nam không gay gắt, nhưng phơi nắng lâu vẫn nóng.
“Vừa hay cậu đỡ tôi đi một đoạn nhé.” Lâm Hành nhìn con đường bằng phẳng phía trước và nói.
Lâu ngày không vận động cơ bắp sẽ bị teo đi, lúc đó việc phục hồi sẽ khó khăn gấp bội.
“Ừ.” Tông Khuyết dừng xe lăn, đỡ chắc phần lưng và dìu cậu đứng dậy.
Mặc dù cậu bước đi rất chậm nhưng không thể cản được sự kiên nhẫn của người bên cạnh. Lâm Hành tắm mình trong ánh nắng, nhìn vào góc mặt nghiêng của Tông Khuyết, con đường đời này không cần cậu lê bước một mình, thật sự rất tốt.
Chỉ hai ngày sau vụ việc của anh Hải, Tông Khuyết nhận được thông báo trúng tuyển vào khoa Y học Lâm sàng của đại học S.
Khoa Y học lâm sàng của trường đại học S đứng hàng đầu cả nước. Vì vậy được nhận vào học nhờ thư giới thiệu là một điều tốt, chỉ có điều thời gian kéo dài đến tám năm.
Tám năm thành tài, nhưng mỗi năm đều có vài lần kiểm tra, một khi không đạt sẽ lập tức bị loại khỏi kế hoạch. Đây thật sự là một chuyên ngành cần sự chăm chỉ học tập.
Trong nước chỉ có vài người có tư cách như vậy, mà sự nghiêm khắc ấy khiến ngay cả mẹ Lâm cũng cảm thán: “Đây chẳng phải mỗi năm đều phải trải qua một lần thi đại học sao?”
“Đây là để bồi dưỡng nhân tài hàng đầu, mà bản thân y học cũng rất nghiêm ngặt.” Lâm Hành hoàn toàn không nghi ngờ việc Tông Khuyết có thể làm được.
Bởi vì người này đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, hắn chỉ cần một cơ hội, khi cơ hội đến rồi, hắn sẽ cố hết sức để nắm bắt.
“Đúng vậy.” Mẹ Lâm mỉm cười.
Tuy rằng gia cảnh của Tông Khuyết không khá giả lắm, nhưng chỉ cần bản thân chịu khó nỗ lực, hạnh phúc tương lai vẫn phải do chính đôi tay của họ tạo nên.