Tin tức về việc Lâm Hành bị thương không được tiết lộ ra ngoài, ngay cả trường học cũng phải nhờ đích thân cha Lâm xin nghỉ dài hạn. Trong bệnh viện, ngoại trừ cha, mẹ của Lâm Hành và dì giúp việc ra thì cũng không có ai khác làm phiền.

Những ngày đầu dưỡng thương cơ bản chỉ có thể nằm trên giường, ngay cả việc ngồi dậy nhiều một chút cũng không được khuyến khích. Lâm Hành nghĩ rằng lúc đầu sẽ rất buồn chán, nhưng thực tế trong cái rủi lại có cái may.

Hai bàn tay đan chặt vào nhau, Lâm Hành nằm trên giường nghiêng đầu nhìn người đang đặt quyển sách lên giường, chậm rãi đọc câu chuyện: “Đọc lâu như vậy rồi, uống chút nước đi.”

Tông Khuyết buông trang sách xuống, rót nửa cốc nước ấm đưa cho cậu, nhưng Lâm Hành cười và từ chối: “Tôi bảo cậu uống nước, tôi không khát.”

Do bị gãy xương và đang trong thời gian điều trị, phần chân tốt nhất cần phải cao hơn phần trên của cơ thể. Lâm Hành chỉ có thể ngồi dậy trong thời gian ngắn, nằm thì lại không tiện xem tivi hay điện thoại, rất hại mắt. Đọc truyện khi buồn chán đã trở thành thói quen thường ngày của hai người.

Mặc dù người đọc không quá nhiều cảm xúc nhưng giọng nói đã qua thời kỳ vỡ giọng, trong âm thanh bình tĩnh mang theo chút sức hút đặc trưng của hắn. Đôi khi nó khiến Lâm Hành khó tập trung vào nội dung chính của câu chuyện.

Tông Khuyết uống nước, nắm lấy bàn tay mà lúc nãy đã buông ra và nói: “Tôi đọc tiếp nhé.”

Lâm Hành nhẹ nhàng cử động ngón tay rồi nói: “Chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Nói chuyện với người này thì không thể vòng vo được.

“Được.” Tông Khuyết kẹp thẻ đánh dấu vào sách, gấp lại đặt vào ngăn kéo bên cạnh, nhìn thiếu niên nằm trên giường và nói: “Cậu nói đi.”

Lâm Hành nghe thấy giọng điệu nghiêm túc như đang làm việc của Tông Khuyết, không nhịn được cười hỏi: “Cậu đang trò chuyện hay đang họp thế?”

Tông Khuyết hơi nghi hoặc: “Hả?”

“Không có gì, kết quả cuộc thi lần này của cậu hình như sẽ công bố trong mấy ngày tới.” Lâm Hành nắm chặt tay hắn nói.

“Ừ.” Tông Khuyết đáp lại.

“Căng thẳng không?” Lâm Hành hỏi.

“Không căng thẳng.” Tông Khuyết cảm thấy khá tự tin về kết quả cuộc thi lần này.

Lâm Hành cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn, cười nói: “Xem ra cậu thật sự không lo lắng, tôi cảm thấy không có chuyện gì xảy có thể làm cậu sợ hãi.”

“Cậu căng thẳng lắm à?” Tông Khuyết hỏi.

“Đương nhiên là tôi không lo lắng về thành tích của mình rồi.”  Lâm Hành không thể không thừa nhận, cậu có chút lo lắng: “Tuy rằng tôi tin tưởng cậu nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ phải xa nhau một năm đấy.”

“Thành tích sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.” Tông Khuyết nói.

“Được, tôi tin cậu.” Lâm Hành khẽ dịch người một chút, hỏi: “Sinh nhật của cậu là khi nào?”

Tông Khuyết không hiểu sao cậu lại chuyển từ chủ đề này sang một chủ đề khác hoàn toàn không liên quan, nhưng hắn vẫn trả lời: “Ngày 5 tháng 1.”

Đây là sinh nhật của nguyên chủ, cũng là sinh nhật của hắn, một sự trùng hợp kỳ lạ khi chúng cùng rơi vào ngày này.

“Năm sau là 18 tuổi, tức là cậu nhỏ tuổi hơn tôi.” Ánh mắt Lâm Hành ánh lên niềm vui: “Theo như trên mạng nói, cậu phải gọi anh là anh trai mới được.”

“Năm nay 18 tuổi.” Tông Khuyết sửa lại ảo tưởng của cậu.

Niềm vui trong mắt Lâm Hành đã giảm đi một nửa, cậu ngập ngừng nói: “Chắc không phải cậu cũng vừa khéo học theo hệ tiểu học 6 năm đấy chứ?”

Tông Khuyết đáp: “Đúng vậy.”

Tuổi của học sinh lớp 11 vốn đã rất đa dạng, có người chỉ mới 15 tuổi, có người đã trưởng thành hơn một năm, chỉ là vấn đề về thời gian vào học và hệ thống giáo dục khác nhau mà thôi.

Lâm Hành hơi nheo mắt, trong mắt lại hiện lên ý cười: “Thực ra cũng không sao, tôi cũng có thể gọi cậu là anh trai.”

“Ừ.” Tông Khuyết cảm thấy việc xưng hô không phải là vấn đề gì lớn: “Em trai.”

Lâm Hành không nhịn được bị sặc nước miếng, cậu ho khan hai tiếng, má đỏ lên: “Cái cách gọi này làm tôi cứ cảm giác như cậu đang mắng tôi, thôi bỏ đi. Hôm sinh nhật cậu, đúng lúc tôi tham gia huấn luyện, không thể chúc mừng cậu trưởng thành được. Đợi tôi xong việc sẽ bù lại cho cậu.”

Bạn trai của cậu đã lặng lẽ trưởng thành khi cậu không chú ý, không có lễ kỷ niệm, thật sự có chút tiếc nuối.

“Được.” Tông Khuyết đồng ý: ‘‘Sinh nhật của cậu cũng vậy.”

“Sinh nhật của tôi thì không cần đâu, cậu đồng ý yêu tôi đã là món quà sinh nhật tuyệt nhất tôi nhận được rồi.” Lâm Hành cười nói

Cậu rất mong chờ mỗi ngày sau này được ở bên hắn.

“Ừ.” Tông Khuyết đáp lại.

Phải mất một trăm ngày để chữa lành một chiếc xương gãy. Thế nhưng khi vết thương của Lâm Hành vẫn chưa lành thì điện thoại từ trường đã liên tục gọi đến cho Tông Khuyết để báo tin vui.

“Chúc mừng, huy chương vàng quốc gia, lần này việc được đề cử đi học đã chắc chắn rồi.” Giọng của giáo viên chủ nhiệm đầy vui mừng: “Khi nào em có thời gian thì đến trường một chuyến nhé?”

“Cô ơi, cần thêm một chút thời gian nữa ạ.” Tông Khuyết liếc nhìn, thấy ánh mắt lo lắng của thiếu niên trên giường bệnh, nói: “Gia đình em đang có chút việc.”

Lâm Hành bây giờ không thể thiếu người bên cạnh.

“Được, khi nào em rảnh thì tới nhé.” Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười nói.

Huy chương vàng quốc gia, thậm chí trong số các huy chương vàng quốc gia, thứ hạng cũng luôn dẫn đầu ở vị trí số một, khoảng cách với người thứ hai không lớn. Nhưng dù lý do gì, hắn vẫn là người đứng đầu.

Trong một năm mà Trường trung học số 1 có đến hai người đạt huy chương vàng quốc gia, danh tiếng chắc chắn sẽ vang xa.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tông Khuyết quay lại giường.

“Ở trường có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Lâm Hành có chút lo lắng.

“Ừ, đã có kết quả rồi.” Tông Khuyết ngồi xuống nói: “Huy chương vàng quốc gia.”

Vẻ mặt Lâm Hành sửng sốt một lát, sau đó mở to mắt kinh ngạc: “Thật không?”

Nếu là huy chương vàng quốc gia thì chắc chắn sẽ được tiến cử vào đại học S rồi.

“Thật.” Tông Khuyết nhìn vẻ mặt vui mừng của cậu, trả lời.

Rõ ràng đây là thành tích của hắn, nhưng dường như đối phương còn vui vẻ hơn hắn.

Tình yêu là như vậy sao?

“Thật tuyệt, chúng ta có thể cùng nhau vào đại học S rồi!” Lâm Hành không giấu được niềm vui sướng.

“Đừng cử động chân.” Tông Khuyết giữ chặt chân cậu lại, tránh để cảm xúc kích động ảnh hưởng đến vết thương.

Lâm Hành khựng lại, mỉm cười dịu dàng: “Được, Tông Khuyết.”

“Ừ?”

“Nguyện vọng của cậu sắp đạt được rồi.” Lâm Hành nắm chặt tay hắn.

Cậu thật sự vui mừng cho Tông Khuyết, niềm vui này không chỉ vì họ có thể học cùng một trường mà còn vì cậu đã tận mắt chứng kiến con người này từng chút từng chút trở nên tốt đẹp hơn.

Hắn từng là kẻ đội sổ của cả khối, đồng thời còn là cái gai trong mắt giáo viên, nhưng hắn đã dần dần đuổi kịp những người khác bằng nỗ lực của chính mình. Quả thật hắn là người có thiên phú, nhưng những đêm thức khuya, những đống đề thi và sách vở chất đầy chính là minh chứng cho tâm huyết mà hắn đã bỏ ra.

Và giờ đây, mọi công sức bỏ ra đã được đền đáp xứng đáng, sao cậu có thể không vui được cơ chứ.

“Ừ.” Tông Khuyết đưa tay chạm vào má cậu, ngón cái lướt qua khóe mắt đầy ý cười của cậu: “Cảm ơn.”

Cảm ơn cậu đã thật lòng vui mừng cho hắn như vậy.

Ánh mắt Lâm Hành khẽ run, cậu nắm lấy bàn tay đang chạm vào má mình, cười nói: “Này, có phải cậu hơi thích tôi rồi đúng không?”

Tông Khuyết không trả lời, nhưng hắn biết nếu hắn phủ nhận, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của đối phương.

“Nếu cậu không nói thì tôi cứ coi như là có rồi.” Lâm Hành cười.

“Ừ.” Tông Khuyết đáp lại.

Phần thưởng cho huy chương vàng quốc gia có giá trị rất lớn, đặc biệt là với một người như Tông Khuyết thì việc đứng đầu bảng xếp hạng sẽ càng được nhiều người coi trọng. Tạm thời chưa nói đến các suất học bổng mà các bên trao tặng, chỉ riêng những cuộc gọi tuyển sinh đã liên tục gọi tới tấp. Trong trường còn treo cả băng rôn, trang trí đèn hoa rực rỡ không kém gì Lâm Hành.

Trong trường có những người thật sự vui mừng vì Tông Khuyết như Vương Dương và mấy đứa bạn, nhưng cũng những lời nói không mấy tốt đẹp đang được lan truyền.

“Hồi đó cậu ta là đứa hỗn nhất của Trường trung học số 1. Bây giờ cậu ta lại được cử đi học, nhưng tư cách đạo đức chắc gì đã đạt.”

“Điểm cao là được, làm gì có ai quan tâm đến tư cách đạo đức của cậu ta đâu.”

“Nếu không nhờ Lâm Hành, cậu ta có thể được cử đi học sao?”

“Hồi đó nếu không phải nhà cậu ta thuộc diện hộ nghèo thì đã bị đuổi học từ lâu rồi. Trường đã phê bình mấy lần, vậy mà cậu ta vẫn lấy được huy chương vàng quốc gia, chắc chắn là copy bài rồi.”

“Cẩn thận cái miệng của mày!” Vương Dương nghe được vài câu, tức giận đến mức bốc hỏa: “Nói cứ như mày chưa từng đánh nhau bao giờ ấy.”

“Cho dù tao có đánh nhau thì cũng có được cử đi học đâu!” Bạn học kia cũng không chịu thua: “Loại người phẩm chất như cậu ta đáng ra không nên vào lớp thi đấu từ đầu!”

“Đúng vậy, cậu ta còn thường xuyên ghé vào quán net!”

“Cứ như tụi mày chưa từng đi ấy, biết cái gì gọi là biết sai mà sửa không?” Vương Dương vô cùng tức giận: “Kéo người khác xuống thì tụi mày được lợi ích gì hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play