Lâm Hành còn đang băn khoăn không biết mình có đến nhầm chỗ không, nhưng khi nhìn hai người trong sân, cười nói: “Cháu chào bà ạ. Bà cứ gọi cháu là Lâm Hành. Đây là món quà nhỏ của cháu ạ.”
Bà cụ nhìn hộp quà mà cậu mang tới thì vội từ chối: “Cháu đến đây chơi là được rồi. Cần gì phải mang quà sang làm gì? Cháu cầm về đi nhé. Bà là bà không nhận đâu đấy.”
“Bà ơi, cháu chỉ đến đây chơi thôi ạ. Còn đây là sản phẩm chăm sóc sức khỏe mà mẹ cháu nhờ cháu mang đến cho bà. Cháu mà mang về thì khó mà báo cáo với cha mẹ cháu bà ạ.” Lâm Hành cười nói.
Bà cụ sửng sốt, bất đắc dĩ nhận lấy: “Cái thằng bé này, thật là, lần sau đừng như vậy, đến đây, vào ngồi đi.”
Tông Khuyết nhường bước, Lâm Hành đi vào sân, nhìn căn nhà hơi đổ nát, ánh mắt hơi cụp xuống: “Bà ơi, bà không cần phải tiếp đón cháu như thế đâu ạ.”
“Cháu đi đường xa tới đây, để bà rót cho cháu cốc nước.” Bà cụ vội vàng nói.
“Dạ không cần đâu ạ, cháu tự làm được ạ.” Lâm Hành muốn ngăn cản, nhưng Tông Khuyết lại ấn vai bắt ngồi xuống ghế sô pha.
“Cậu là khách, để tôi làm.” Tông Khuyết nói.
“Khuyết à, cháu cũng ngồi đây nói chuyện với lớp trưởng đi.” Bà cụ vui vẻ rời đi.
“Như vậy không hay lắm đâu ạ.” Lâm Hành ngồi trên ghế sô pha, cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Thật không quá lễ phép khi để người lớn tuổi đi bưng trà rót nước cho mình.
“Không chỉ là rót nước thôi đâu.” Tông Khuyết ngồi sang một bên: “Cậu quen dần là được.”
“Hả?” Lâm Hành có chút hoang mang.
Sau đó, trong thời gian tiếp theo, cậu cảm nhận được sự hiếu khách nồng nhiệt của trưởng bối. Đầu tiên là cảm ơn ly nước được mang ra, rồi lại bày lên bàn nào là bánh quy, hạt dưa. Một lát sau thì có thêm đồ uống, lát nữa thì chuối cũng được đặt lên bàn. Mùi thơm của xoài tươi lan tỏa, còn quả lê thì lúc đặt xuống bàn lăn lóc lóc hai vòng.
Lúc này, Lâm Hành hoài nghi trong nhận thức của bà cụ, dạ dày của cậu hẳn là một cái hố không đáy.
“Bà nội, còn phải để bụng ăn cơm trưa nữa.” Tông Khuyết nhắc nhở, dòng thức ăn vô tận kia cũng dừng lại.
“Đúng rồi. Trưa nay cháu muốn ăn gì? Bà sẽ chuẩn bị trước cho cháu.” Bà cụ vẫn rất nhiệt tình.
Lâm Hành có chút ngượng ngùng: “Ăn trưa ấy ạ…” Cậu sẽ mời mọi người đi ăn trưa.
“Cậu ấy thích bánh bao hấp mà bà làm đó ạ.” Tông Khuyết nói.
“Bánh bao đúng không? Bánh bao mới hấp chắc chắn sẽ ngon hơn.” Bà cụ vui vẻ rời đi, Lâm Hành không có cách nào ngăn cản.
“Đi ra ngoài ăn không ngon sao?” Lâm Hành đứng nói khi bà cụ đã đi ra ngoài.
“Bà nội thấy đồ ăn bên ngoài đắt, không ngon và không sạch sẽ.” Tông Khuyết nói.
“Vậy thì ăn cơm nhà nấu đi.” Lâm Hành thở dài: “Hấp bánh bao trông có vẻ phiền phức, tôi đi giúp.”
“Cơm nhà ấy hả, bà còn nấu được cả một mâm tất niên đấy.” Tông Khuyết đứng dậy rót thêm nước: “Tôi khuyên cậu không cần đi.”
Lâm Hành xắn tay áo lên, có chút không hiểu: “Tại sao?”
“Thế cậu có biết trộn nhân không?” Tông Khuyết hỏi.
Lâm Hành lắc đầu.
“Cậu có biết nhào bột làm vỏ bánh bao không?” Tông Khuyết lại hỏi.
Lâm Hành tiếp tục lắc đầu: “Không, tôi có thể hỗ trợ bà nhặt rau, thái rau.”
Tông Khuyết im lặng một lát: “Cậu có thể thử xem.”
Lâm Hành vén rèm cửa ra ngoài. Một lát sau, cậu trở vào nhà. Cậu ngồi trên ghế sô pha, có chút yếu đuối, nhìn toàn bộ quả xoài đã gọt vỏ trong tay Tông Khuyết, nói: “Cậu sớm đã biết là tôi sẽ bị bà từ chối đúng không?” “
“Chuyện trong nhà này tôi không có quyền quyết định.” Tông Khuyết nói.
Ngoài việc tự bỏ quần áo vào máy giặt, bà cụ sẽ từ chối không cho họ những công việc khác với lý do rằng sau này đôi tay của họ sẽ trở thành bác sĩ và không thể làm những công việc đó.
“Thì ra có một loại cảm lạnh là bà nội cảm thấy cháu lạnh.” Lâm Hành ngồi xuống bên cạnh hắn, cười nói: “Cho tôi nửa quả xoài đi.”
“Được.”
Lâm Hành nhận lấy nửa quả xoài đã được bóc vỏ, nói: “Ngồi không như vậy tôi thấy hơi bất an.”
“Nhưng nếu cậu làm thì bà nội sẽ thấy ái ngại.” Tông Khuyết nói.
Theo lời như lời bà nội nói thực Lâm Hành chính là Văn Khúc Tinh hạ phàm, thời xưa nhất định là một vị học giả lỗi lạc, được mọi nhà tôn sùng, không ai nguyện ý để cậu chịu bất kỳ gian khổ nào.
“Được.” Lâm Hành cẩn thận ăn xoài, xoài hơi chín quá, nhưng rất ngọt.
Mọi thứ ở đây thực ra có phần khác biệt so với những gì Lâm Hành tưởng tượng.
Cậu biết gia đình Tông Khuyết không khá giả, nhưng cậu không ngờ rằng hắn sẽ sống ở một nơi xa xôi và cũ nát như vậy.
Nhà tận trong ngõ sâu. Tuy cửa nhà là cửa sắt, nhưng lớp sơn ngoài đã bong tróc hết cả ra tới mức không thể nhận ra hình dáng ban đầu, khi đóng hay mở cửa đều phát ra tiếng động lớn.
Cậu chưa bao giờ nghe Tông Khuyết nhắc đến cha mẹ mình, hiển nhiên chỉ có Tông Khuyết sống cùng bà nội ở đây.
Hoàn cảnh gia đình của hắn có lẽ cũng chẳng khá hơn gì Liêu Ngôn.
Ngôi nhà tuy cũ kỹ nhưng sân nhà rất sạch sẽ, dây leo đẹp đẽ đầy hoa, đệm trong nhà tuy hơi phai màu nhưng giặt rất sạch, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Nhìn chung, đồ nội thất trông có vẻ cũ, nhưng trong phòng có một chiếc máy giặt hoàn toàn mới và chiếc TV rõ ràng vừa mới được thay thế.
“Muốn xem TV không?” Tông Khuyết ăn xong xoài, đứng dậy bưng một chậu nước vào.
Sau khi rửa tay, Lâm Hành nói: “Tôi muốn ra ngoài xem giàn nho.”
“Được.” Tông Khuyết bưng chậu nước đi ra ngoài, trực tiếp đổ nước xuống dưới giàn nho.
“Tưới nhiều nước như vậy có ổn không?” Lâm Hành hỏi.
“Chắc không có vấn đề gì đâu.” Tông Khuyết đặt chậu rửa lại.
“Tiểu Khuyết, đừng tưới nhiều nước như vậy, dây nho sẽ bị ngập mất.” Giọng nói của bà cụ truyền tới.
“Vâng, cháu biết rồi.” Tông Khuyết đáp.
Lâm Hành nghe vậy thì mỉm cười, tay nghịch lá nho, cười nói: “Thì ra cậu cũng bị bà nhắc.”
“Cậu đang hả hê trên nỗi bất hạnh của người khác sao?” Tông Khuyết hỏi.
Lâm Hành nhịn cười, sửa lại thái độ: “Không, đây là nho đúng không vậy, nhỏ như thế này thì có thể lớn lên được không?”
Trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, giống như phát hiện ra điều gì mới mẻ.
“Được, năm nay quả chín rồi, đến lúc đó tôi sẽ cho cậu mấy chùm.” Tông Khuyết nói.
“Được, cảm ơn cậu trước.” Lâm Hành cười nói.
Ánh nắng tháng Tư không quá gay gắt, dưới giàn nho còn mát mẻ hơn. Có lẽ tâm trạng của bà cụ đang rất tốt nên đã bật một bản nhạc Hoàng Mai trên máy ghi âm.
Những chiếc bánh bao được cho vào nồi và ai đó trong bếp hét lên để kiểm tra thời gian.
Lâm Hành rất muốn nhóm lửa, nhưng lại bị từ chối một cách tàn nhẫn và bị đẩy ra khỏi bếp.
“Thật ra, tôi rất muốn nhóm lửa.” Lâm Hành ngồi trong phòng suy nghĩ
“Chẳng phải cậu đã từng chơi khi còn nhỏ hay sao?” Tông Khuyết biết cậu sẽ hứng thú với rất nhiều thứ mà cậu chưa từng thử qua.
“Chưa.” Lâm Hành nói: “Hồi nhỏ tôi từng chơi xe scooter bản nhỏ nhưng không được phép đến gần những thứ nguy hiểm khác. Hồi nhỏ anh chơi gì?”
“Câu cá, bắt bọ sừng dài, bắt nhộng ve sầu và nướng khoai lang vào mùa đông…” Tông Khuyết đang nghĩ về những chuyện đã xảy ra từ rất lâu trước đây. Có lẽ vào thời điểm đó, hắn đã phát triển sở thích ra ngoài phiêu lưu.
Vừa dứt lời thì hắn bắt gặp ánh mắt của thiếu niên tràn đầy vẻ hâm mộ: “Cậu chưa từng thử qua sao?”
“Chưa.” Lâm Hành cảm thấy có chút hối hận.
Khi còn nhỏ, về cơ bản là cậu không thể rời khỏi tầm mắt của người lớn và bảo mẫu cũng không cho cậu chơi với một nắm đất hay một con côn trùng.
“Những việc này sau này chúng ta có thể làm.” Tông Khuyết nói.
Cuộc sống còn dài và có nhiều điều hối tiếc có thể được bù đắp.
Lâm Hành ngước mắt nhìn anh, trong lòng hơi rung động: “Vậy sau này cậu sẽ cùng tôi đi chứ?”
“Được.” Tông Khuyết đáp.
Khi những chiếc bánh bao đã ra khỏi nồi, chúng thực sự to, hơi nước bốc lên và mùi thơm của bột lan tỏa trong không khí.
Lâm Hành giúp dọn bàn, bánh bao cũng được mang ra, ba người ăn bánh bao cùng hai món ăn kèm và nước sốt tỏi. Trước kia Lâm Hành chỉ cần hai cái là đủ, nhưng hôm nay không nhịn được mà ăn ba cái.
“Nếu cháu thích ăn đến thế thì khi nào cháu về, bà sẽ cho cháu một ít.” Bà cụ cười nói.
“Dạ vâng, cảm ơn bà.” Lâm Hành cười nói.
Ăn xong, bà cụ đi ngủ trưa, hai người vào phòng Tông Khuyết.
Chiếc giường rất lớn và gọn gàng, nhưng phòng ngủ có vẻ hơi nhỏ.
Tông Khuyết ngồi trên giường, Lâm Hành kéo ghế ngồi trước bàn học, nơi này chất rất nhiều sách, trên bàn trống có đủ loại dấu vết, hiển nhiên là khắc từ rất lâu rồi.
“Cậu muốn chơi trò chơi không?” Tông Khuyết hỏi.
Lâm Hành lắc đầu: “Tôi không thực sự muốn chơi. Trước đây, lúc mà học hành vất vả, tôi chỉ nghĩ chờ tới khi tốt nghiệp chơi cho thỏa thích. Kết quả giờ rảnh rỗi lại không muốn chơi gì cả.”
“Vậy thì nghỉ ngơi đi. Có một quảng trường gần đây có khung bóng rổ đấy. Mấy hôm nữa chúng ta qua đó chơi bóng rổ nhé?” Tông Khuyết xoay chiếc gối mềm sang một bên và dựa vào nó.
Hắn vừa mới ăn xong nên không muốn ngủ ngay, chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Lâm Hành nhìn chiếc gối còn lại, hít một hơi thật sâu, đi tới đỡ hắn dậy, cũng nằm nghiêng xuống: “Được rồi, đợi có kết quả thi đấu của cậu, chúng ta đi câu cá nhé.”
“Được.” Tông Khuyết nhắm mắt đáp lại.
“Lúc nhỏ cậu dùng cái gì để câu cá?” Lâm Hành nghiêng đầu nhìn nghiêng, hơi thở và giọng nói đều trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Đốt kim đỏ có thể uốn thành lưỡi câu, muốn thử không?” Tông Khuyết nghiêng người hỏi.
Hắn có thể không mang theo lưỡi câu khi đi câu ngoài trời nhưng chắc chắn sẽ mang theo kim và chỉ, hai vật dụng này đủ để giải quyết nhiều vấn đề.
“Tôi đồng ý.” Lâm Hành nói.
Trong phòng lại trở về tĩnh lặng, hơi thở trở nên nặng nề hơn. Lâm Hành nằm nghiêng trên gối, nhẹ nhàng cử động, nín thở, đỡ gáy Tông Khuyết, cẩn thận đặt gối xuống, nhưng khi sắp buông ra, cổ tay lại bị giữ chặt.
Trái tim Lâm Hành hẫng một nhịp, khi cúi đầu, cậu chạm phải mí mắt hơi nhướng lên của Tông Khuyết.