“Có chuyện gì vậy?” Tông Khuyết hỏi.
“Nằm xuống sẽ thoải mái hơn.” Lâm Hành nhẹ giọng nói, nhìn hắn nhắm mắt lại, cẩn thận rút tay ra nhưng lại không nỡ rời mắt.
Ngay cả khi nhắm mắt, hắn vẫn trông rất đẹp trai và ưa nhìn. Lông mi của hắn dài một cách bất ngờ khiến đôi mắt hắn trông sâu như mực khi hắn mở chúng ra. Mũi hắn cao vừa vặn và đường nét khuôn mặt của hắn rất nổi bật.
Ánh mắt Lâm Hành trượt xuống, di chuyển đến môi hắn, nhịp tim của cậu tăng nhanh trong chốc lát. Cậu chuyển tầm mắt, nằm ngửa ra phía sau, nhìn mô hình trên bàn một lát, nhưng lại không nhịn được cẩn thận lật người lại, tầm mắt chuyển tới khuôn mặt của đối phương, phác họa hình dạng của ánh sáng ngoài cửa sổ.
Thật là thích mắt.
Lâm Hành không biết mình đã nhìn bao lâu, cũng không biết từ lúc nào mí mắt bắt đầu sụp xuống, suy nghĩ chìm vào trong trầm tư.
Tiếng chuông báo thức vang lên, đánh thức Lâm Hành từ trong cơn mơ không rõ. Cậu ngồi dậy khỏi giường. Người nằm bên cạnh cậu đã không còn nữa. Cậu nhấc chiếc chăn mỏng lên và đứng dậy. Khi cậu đang nhìn đồng hồ, cánh cửa đã bị đẩy ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play