“Có chuyện gì vậy?” Tông Khuyết hỏi.

“Nằm xuống sẽ thoải mái hơn.” Lâm Hành nhẹ giọng nói, nhìn hắn nhắm mắt lại, cẩn thận rút tay ra nhưng lại không nỡ rời mắt.

Ngay cả khi nhắm mắt, hắn vẫn trông rất đẹp trai và ưa nhìn. Lông mi của hắn dài một cách bất ngờ khiến đôi mắt hắn trông sâu như mực khi hắn mở chúng ra. Mũi hắn cao vừa vặn và đường nét khuôn mặt của hắn rất nổi bật.

Ánh mắt Lâm Hành trượt xuống, di chuyển đến môi hắn, nhịp tim của cậu tăng nhanh trong chốc lát. Cậu chuyển tầm mắt, nằm ngửa ra phía sau, nhìn mô hình trên bàn một lát, nhưng lại không nhịn được cẩn thận lật người lại, tầm mắt chuyển tới khuôn mặt của đối phương, phác họa hình dạng của ánh sáng ngoài cửa sổ.

Thật là thích mắt.

Lâm Hành không biết mình đã nhìn bao lâu, cũng không biết từ lúc nào mí mắt bắt đầu sụp xuống, suy nghĩ chìm vào trong trầm tư.

Tiếng chuông báo thức vang lên, đánh thức Lâm Hành từ trong cơn mơ không rõ. Cậu ngồi dậy khỏi giường. Người nằm bên cạnh cậu đã không còn nữa. Cậu nhấc chiếc chăn mỏng lên và đứng dậy. Khi cậu đang nhìn đồng hồ, cánh cửa đã bị đẩy ra.

Tông Khuyết cầm bóng nói: “Cậu tỉnh ngủ chưa? Muốn đi chơi bóng rổ không?”

“Được.” Lâm Hành đứng dậy, gấp chăn mỏng lại, nói: “Tôi đi rửa mặt trước đã.”

Mặc dù là cuối tuần nhưng có lẽ vì gần đó ít người trẻ tuổi nên không có ai chiếm khung bóng rổ.

Khi có hai người chơi, sự cạnh tranh sẽ gay gắt hơn so với khi có nhiều người chơi.

Mặc dù thời tiết tháng Tư không quá gay gắt nhưng họ vẫn ướt nhẹp mồ hôi sau khi chơi bóng.

“Nước.” Tông Khuyết đưa nước mình vừa mua cho cậu.

“Cảm ơn.” Lâm Hành nhận lấy, nới lỏng cổ áo để hơi nóng tỏa ra ngoài, sau đó mở nắp và uống nước: “Tôi muốn tắm.”

Cậu không thể chịu được cảnh phải lên tàu điện ngầm trong tình trạng người mình đầy mồ hôi như thế này.

“Trong nhà có máy nước nóng, tôi cho cậu mượn quần áo.” Tông Khuyết ngồi xuống bên cạnh cậu, uống nước.

Bình nước chẳng mấy mà đã hết, nhưng Tông Khuyết vẫn cầm bình nước trên tay chứ không vứt đi.

Hai người cùng nhau rời đi thì trời đã chạng vạng.

Nhà của Tông Khuyết có máy nước nóng, nhưng cũng mới lắp, vòi sen thì lắp rồi, nhưng bồn rửa thì chưa lắp.

Khi hai người họ tách nhau ra đi tắm các thứ xong xuôi, lúc bước ra khỏi phòng thì trời đã tối hẳn.

“Trời tối quá, đường lại khó đi. Hay là lớp trưởng nhỏ ở lại đây đêm nay, sáng mai rồi hẵng về.” Bà cụ mang cơm tối lên: “Vừa hay cũng đến giờ cơm rồi.”

Lâm Hành đang lau tóc, siết chặt tay nói: “Dạ thôi ạ.”

Phòng ở đây chỉ có Tông Khuyết và bà cụ ở, nếu cậu ở lại qua đêm sẽ phải ngủ riêng một giường.

Ngủ trưa còn đỡ, nhưng ngủ qua đêm thì không tốt.

“Ăn xong cháu đưa cậu ấy về.” Tông Khuyết cầm lấy đồ ăn đặt lên bàn.

Lần này Lâm Hành nuốt lời từ chối vào trong bụng. Tuy cậu có người đi theo nhưng vẫn muốn tránh để bà cụ lo lắng.

Sau bữa tối, trời đã tối hẳn nhưng không có một ngôi sao nào, gió thổi mang theo cảm giác lành lạnh.

Lúc ra , Tông Khuyết mang theo một chiếc ô, hai người cùng nhau đi trong con hẻm hơi tối.

“Sau khi ra khỏi ngõ là đường chính, dọc đường đều có đèn đường, tôi tự đi về được.” Lâm Hành nhìn bóng dáng của đối phương dưới ánh đèn cuối đường nói.

“An ninh khu vực này không tốt, tôi đưa cậu đến ga tàu điện ngầm.” Tông Khuyết nói.

“Thật ra, tôi đã nói với cha tôi chuyện kia rồi, cha tôi đã phái vệ sĩ đi theo.” Lâm Hành cười nói: “Chuyên nghiệp. Cậu lo lắng cho tôi nhưng cậu mà về muộn quá, bà nội cũng lo lắng cho cậu.”

Tông Khuyết đưa mắt nhìn cậu nói: “Tôi từng có giao thiệp với người ở khu vực này rồi. Sẽ không có chuyện gì đâu, yên tâm đi.”

Từng có giao thiệp ư?” Lâm Hành theo kịp bước chân hắn, hỏi.

“Từng đánh nhau.” Tông Khuyết nói.

“Nghe hung tàn quá.” Lâm Hành đi đến bên cạnh anh, cười nói: “Tôi nhớ lúc đầu gặp cậu, tôi rất sợ cậu đánh tôi.”

Nhưng sau này dần dần tiếp cận mới phát hiện ra rằng lúc đầu bản thân đã hiểu lầm hắn rất sâu sắc. Từng bước đến gần hơn, từng bước tìm hiểu, từng bước lún sâu.

Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt luôn vô thức dõi theo hắn, nhìn thấy hắn bèn cảm thấy vui vẻ, mỗi khoảnh khắc ở bên hắn trong lòng lại tràn ngập niềm vui.

Bóng tối dường như dễ dàng khuếch đại lòng dũng cảm trong lòng mọi người. Với sự quan tâm và tiếp xúc lặp đi lặp lại, cậu đã chuẩn bị từ lâu và không còn gì phải do dự nữa.

“Không đâu.” Tông Khuyết trả lời, nhìn về phía đầu hẻm.

“Tông Khuyết.” Lâm Hành đưa tay ra muốn nắm lấy người kia, lại vô tình giật lấy chiếc ô trong tay đối phương.

Vật trong tay khẽ động, Tông Khuyết quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”

Đầu hẻm gần ngay trước mắt, đôi mắt thiếu niên như nước, mang theo hương vị dịu dàng, nhưng lại khiến Tông Khuyết nhớ tới một người rất giống. Lông mày hơi nhíu, nghe được câu nói mà hắn không muốn nghe nhất: “Tôi thích cậu.”

Khi tình cảm thay đổi, một tình bạn sẽ kết thúc.

Ánh mắt của chàng trai trẻ tràn đầy sự mong đợi, lấp lánh dưới ánh đèn xa xa, nhưng Tông Khuyết biết rằng hắn đã định sẵn sẽ nhìn thấy nỗi buồn trong mắt cậu: “Lâm Hành, tôi không cần tình yêu.”

Bạn bè sẽ chia ly, sẽ có người yêu và gia đình riêng khi hắn không ở bên và họ sẽ mãi là bạn bè, thậm chí sẽ có nhiều người bạn cùng chí hướng. Tình bạn là chia sẻ, trong khi tình yêu là độc chiếm. Cuộc đời có thêm một người bạn đời là phải gánh vác trách nhiệm, và sẽ có rất nhiều phiền phức mà một người độc thân không có.

Điều quan trọng nhất là, loại cảm xúc rung động mà mọi người thể hiện… Hắn không có, thế nhưng hắn vẫn sẽ hối tiếc khi mất đi một người bạn cùng chí hướng.

Ánh mắt Lâm Hành cứng đờ trong chốc lát, nhẹ nhàng mở ô ra, nắm chặt, nụ cười trên khóe môi cũng biến mất, nhưng vẫn gượng gạo nhếch lênmang theo chút bối rối.

Cậu bị từ chối, điều này đau đớn hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng. Lồng ngực cậu cảm thấy ngột , nếu không thở mạnh, dường như cậu không thể thở nổi.

Tông Khuyết không thích cậu. Vậy tất cả những thứ cậu cho là thích chỉ là do cậu tự suy diễn quá mức thôi sao?

“Đùa thôi.” Lâm Hành mỉm cười ngẩng đầu lên: “Chỉ là đùa thôi, cậu đừng căng thẳng như vậy.”

Tông Khuyết nhìn vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc của cậu, nói: “Lâm Hành, cậu không phải là loại người có thể đùa như vậy.”

Nụ cười của Lâm Hành cứng đờ, cậu thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm vào hắn nói: “Chúng ta vẫn sẽ là bạn chứ?”

Cậu gần như đã có được câu trả lời là không, thế nhưng cậu vẫn không nhịn được mà hỏi.

“Lâm Hành, nếu chúng ta tiếp tục làm bạn thì người đau khổ sẽ là cậu.” Tông Khuyết nói.

Hắn không thể đáp lại tình cảm của đối phương, vậy hà cớ gì phải để cậu hy vọng rồi lại kiệt sức vì chút hy vọng nhỏ nhoi đó?

Lâm Hành hít sâu một hơi, thế nhưng dường như ngay cả hơi thở của cậu cũng đang run rẩy. Cậu khẽ cười, cắn răng nói: “Tông Khuyết, nếu cậu không thích ai đó thì đừng đối xử tốt với người ta như vậy.”

Tốt đến mức khiến cậu nghĩ rằng họ thích nhau, tốt đến mức cậu nghĩ rằng họ đều đang chờ đợi ngày này đến.

Kết quả chẳng qua chỉ là ảo tưởng và ảo giác của chính cậu mà thôi.

Từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Đó chỉ là vấn đề suy nghĩ mà thôi.

“Tôi sẽ nhớ kỹ.” Tông Khuyết nói.

Quả nhiên hắn không thích hợp để có bạn bè, cũng không nên quá thân thiết với người khác.

Lâm Hành nắm chặt nắm tay, khó khăn nói: “Tạm biệt.”

Hốc mắt đã chua xót đến khó kìm nén, đơn phương thầm mến, mối tình đầu của cậu giống như một trò đùa, nhưng cậu vẫn đau lòng đến vậy, đau lòng đến mức không thể nhìn rõ con đường phía trước.

Nhưng cậu không thể trách Tông Khuyết, hắn có thể đối xử tốt với cậu ngàn vạn lần, chỉ là không thích cậu mà thôi. Hắn không sai.

Một giọt nước rơi trên mu bàn tay Tông Khuyết vào khoảnh khắc thiếu niên xoay người đi, lạnh như nước mưa rơi vào vũng nước, tạo thành vài gợn sóng rồi nhanh chóng biến mất.

Giọt mưa liên tục rơi xuống. Tông Khuyết ngẩng đầu, mở ô trong tay, che đầu thiếu niên, nói: “Trời mưa rồi, tôi đưa cậu về nhà.”

Lâm Hành nhìn mưa rơi, nghe thấy giọng nói sau lưng. Cậu muốn từ chối, muốn rời đi, muốn bị mưa làm cho sinh bệnh, muốn nói ra sự đau lòng của mình, muốn trút hết tình cảm, muốn tìm kiếm sự an ủi từ hắn, muốn hắn đừng quan tâm đến cậu nếu hắn không thích cậu, nhưng trước mặt người không thích mình, mọi hành động của cậu đều vô nghĩa.

Sự quan tâm của hắn là dành cho bạn bè chứ không phải người yêu.

“Được, cảm ơn.” Lâm Hành đi ở phía trước,  mặc kệ người kia theo sau lưng mình, mưa phùn nhẹ lướt trên mặt, chiếc ô che trên đầu được đưa về phía trước một chút..

Lâm Hành dừng bước, ô trên đầu cũng dừng lại, cậu nhỏ giọng nói: “Tông Khuyết, nếu như cậu không thích một người, vậy thì đừng ân cần dịu dàng, cũng đừng chăm sóc người đó như vậy.”

Dịu dàng như vậy luôn khiến cậu hy vọng, nhưng cũng vô cùng đau đớn.

“Điều này mới nãy cậu đã nói rồi, lần sau tôi sẽ chú ý.” Tông Khuyết đưa ô cho cậu. “Tôi gọi taxi đưa cậu về. Trời mưa đường khó đi.”

Khi Lâm Hành quay lại cầm lấy cán ô, Tông Khuyết nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe ướt át của cậu. Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ đến vệt nước trên mu bàn tay mình, ánh đèn phía xa đã phá tan màn đêm, dẫn theo tiếng xe trượt bánh dữ dội vang vọng trong đêm.

Vài chiếc xe không biển số, không nhãn hiệu lần lượt dừng lại, khi Tông Khuyết kéo người kia ra phía sau, mấy người cầm gậy lần lượt xuống xe, kẻ cầm đầu chính là anh Hải.

Hắn ta hoàn toàn khác biệt so với lần đầu gặp Tông Khuyết, đã hoàn toàn biến thành một kẻ liều mạng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play