Lâm Hành dừng lại tại chỗ, nghĩ về đám người hung ác kia. Bọn họ căn bản không quan tâm đến kẻ yếu. Bọn họ chỉ cầu lợi ích, thậm chí còn liên tục hạ thấp ranh giới của người khác.

Lúc đó mẹ Liêu bị thương, tài chính của nhà họ Liêu hầu như toàn bộ đều dựa vào học bổng của Liêu Ngôn. Nhà họ Liêu bị ép nữa ép mãi cũng không rỉ ra thêm chút nước luộc nào, vừa hay cậu lại xuất hiện.

Cậu có gia đình giàu có, là học sinh nên chắc chưa trải sự đời, không khác gì một con  béo tốt đang chờ đến lượt bị làm thịt.

Bọn chúng có thể kiêng dè gia đình cậu nhưng  lại có thể tìm cách khác. Lâm Hành nhớ lại lần đó Liêu Ngôn tìm cậu để vay tiền vào cuối học kỳ. Khi ấy, vết thương của mẹ cậu ta đã gần lành và có thể xuất viện, nhưng đột nhiên cậu ta lại cần một khoản tiền lớn như vậy, thậm chí cậu ta còn không muốn bị mẹ phát hiện.

Lúc đó, cậu chỉ nghĩ rằng đối phương không muốn bị coi thường, nhưng bây giờ cậu ngẫm lại thì chỉ sợ khi đó Liêu Ngôn bị ép.

Tiền đã được Liêu Ngôn trả lại cho cậu như đã hứa. Sau đó Liêu Ngôn cũng không vay tiền nữa. Đám người kia không hề biết chừng mực, nếu không bọn chúng cũng sẽ không xuất hiện nữa.

Vết thương của cậu ta… Tại sao cậu ta lại bắt cậu phải tránh xa cậu ta ra? Có lẽ mục đích của cậu ta giống với Tông Khuyết. Như vậy là có thể lý giải được rồi.

“Là những người đó ép buộc cậu ấy, đúng không?” Tâm trạng Lâm Hành căng lên.

Tông Khuyết nhìn cậu, biết cậu đã dần bình tĩnh lại, tư duy bắt đầu hoạt động, nguyên nhân cũng không khó đoán, nhất là đối với Lâm Hành có thể đặt mình vào vị trí của người khác thì càng dễ đoán hơn.

“Có lẽ vậy.” Tông Khuyết nói.

“Cậu ấy phải gánh vác rất nhiều.” Lâm Hành thả lỏng vai: “Tôi còn có thể giúp gì cho cậu ấy nữa không?”

Sự gần gũi của cậu có giúp ích cho đối phương, nhưng cũng khiến đối phương lo lắng hãi hùng. Cho dù cậu hiểu được ý định của cậu ta thì tốt hơn hết vẫn là làm theo ý muốn của đối phương.

“Cậu đã cố gắng hết sức rồi.” Tông Khuyết nói.

Lâm Hành không làm gì sai, Liêu Ngôn cũng không làm gì sai. Người sai chính là đám người vô liêm sỉ kia và người cha gây ra nhân quả.

Họ phải tự chịu lấy số phận của mình, không thể để hai bạn trẻ này phải trả giá cho những gì họ đã làm bằng đôi vai còn trẻ của mình.

“Ừ.” Lâm Hành cười nói: “Lần đi thi này cậu cảm thấy thế nào?”

Người này luôn bình tĩnh như vậy, dễ dàng chỉ ra cốt lõi của vấn đề.

Mặc dù lời nói không hay có thể gây tổn thương, nhưng cậu vẫn tin rằng trên thế giới này vẫn còn nhiều người tốt.

“Không có vấn đề gì cả.” Tông Khuyết buông tay cậu ra, nói: “Chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi.”

“Cậu mua cháo gì thế?” Lâm Hành nhìn hắn mở cửa, bụng cũng đúng lúc kêu lên.

Ánh sáng từ bên ngoài cửa chiếu vào, xua tan bóng tối và sự u ám trong phòng.

“Cháo bí đỏ.” Tông Khuyết đi ra khỏi phòng, nói: “Nhưng chắc là nguội lắm rồi, để tôi hâm nóng lại.”

“Chỉ có cháo thôi sao?” Lâm Hành bật đèn trong phòng ngủ, nói: “Tôi hơi đói, chỉ ăn cháo thôi thì không đủ.”

“Đã qua giờ cơm rồi, ăn nhiều quá sẽ không tốt cho dạ dày.” Tông Khuyết cầm chén cháo trong túi đi vào bếp.

Lâm Hành ra nước ngoài còn hắn thì đi thi cho nên thường không ở đây. Dì giúp việc đã không nấu ăn trong nhiều ngày nên tất nhiên trong nhà cũng không có rau dưa. Muốn làm chút đồ ăn kèm thì không có mà gọi đồ ăn mang về thì nhiều dầu mỡ muối.

Lâm Hành mở tủ lạnh, nhìn không gian trống rỗng thì khẽ thở dài. Nhưng cậu vẫn không nhịn được mở ngăn kéo phía dưới thì nhìn thấy hai quả trứng tròn trong túi.

Khoảnh khắc đó làm cậu cảm thấy như mình đã tìm thấy kho báu, vô cùng vui sướng

“Thêm hai quả trứng luộc nữa nhé?” Lâm Hành lấy ra hai quả trứng rồi nói.

“Để bao lâu rồi?” Tông Khuyết nhìn hai quả trứng trong tay cậu, nói.

“Dì giúp việc luôn dọn sạch đồ cũ trong tủ lạnh kịp thời. Nếu không bị dọn đi tức là chưa quá hạn.” Lâm Hành đi đến bên cạnh hắn, lấy một cái nồi nhỏ từ tủ trên đầu ra, đổ đầy nước và thả quả trứng vào: “Nếu tối mà chỉ ăn mỗi cháo không thì cậu sẽ đói đến mức không ngủ được. À đúng rồi, cậu đã ăn tối chưa?” 

“Vẫn chưa.” Tông Khuyết khuấy cháo, mở ngăn kéo dưới tủ và lấy ra một gói mì ăn liền: “Ăn cái này cũng được.”

Lâm Hành nhìn gói mì ăn liền, rồi nhìn quả trứng trong nồi, lấy một quả ra và nói: “Vậy tôi sẽ cho cậu một quả.”

“Cảm ơn.” Tông Khuyết đổ cháo nóng vào bát, rửa sạch nồi nhỏ, thêm nước và đun nóng lại.

Mì ăn liền và trứng là một bữa tối rất đơn giản, nhưng khi kết hợp với cháo và trứng thì lại có vẻ hơi giàu dinh dưỡng.

Tông Khuyết thu dọn nồi, ngồi xuống chuẩn bị cơm tối, bắt gặp ánh mắt có chút mâu thuẫn của thiếu niên đối diện: “Sao vậy?”

“Không có gì, đột nhiên tôi thấy mình có chút đáng thương.” Lâm Hành khuấy cháo, nói: “Cậu cũng bỏ bữa tối.”

Kết quả là một người có thể ăn mì ăn liền thơm phức, một người chỉ có thể ăn cháo.

“Chắc là cả ngày hôm nay cậu chưa ăn gì” Tông Khuyết nhìn cậu, nói: “Trong phòng bếp không có đồ ăn thừa.”

Trong tủ lạnh không có đồ ăn, trong phòng bếp cũng không có đồ thừa, chứng tỏ dì giúp việc không ở đây.

Lâm Hành đột nhiên cảm thấy áy náy: “Tôi thấy cậu có tương lai làm thám tử lắm.”

Tông Khuyết nhìn cậu cứ cầm thìa khuấy cháo liên tục thì đứng dậy lấy bát đũa từ trong bếp ra, lấy một ít mì, thêm nước dùng rồi đẩy đến trước mặt Lâm Hành: “Ăn cháo trước đi đã.”

Mì ăn liền có mùi thơm nồng nặc. Lâm Hành chớp mắt, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoắn chúng lại: “Cảm ơn.”

Sau khi giải quyết xong bữa tối và dọn dẹp, Tông Khuyết rửa tay, thu dọn đồ ăn thừa trong bếp để ở cửa: “Tôi đi trước.”

“Muộn thế này rồi mà cậu còn về sao?” Lâm Hành nhìn theo hắn, hỏi.

“Ừm, tôi đã bảo tối muộn sẽ về nhà mà.” Tông Khuyết vừa nói vừa thay giày.

“Cũng đúng, đi về cẩn thận.” Lâm Hành thở phào nhẹ nhõm, sau khi đi đường xa về nhà thì người lớn trong nhà quả thực sẽ lo lắng, hẳn là hắn nên về trước, nhưng mà hắn đến nơi này trước, như vậy đã là tốt rồi.

“Được.” Tông Khuyết kéo hành lý qua, nhìn cậu nói: “Bão vẫn chưa tan, đêm nay đừng ra ngoài một mình.”

“Chuyện của tôi có ảnh hưởng đến cậu không?” Lâm Hành nhìn hắn rời khỏi nhà, có chút lo lắng.

“Không, tuy rằng tôi có nhắc cậu nên cẩn thận nhưng không tới mức trông gà hóa cuốc làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của mình.” Tông Khuyết nói.

“Ừm.” Lâm Hành cười đi tới cửa nói: “Ngày mai là cuối tuần, có khi trường học sẽ không xử lý mấy thủ tục này, không biết là tôi có thể rủ cậu ra ngoài chơi không?”

Tông Khuyết cầm hành lý lên, đáp: “Được.”

Tông Khuyết xuống lầu rời đi. Lâm Hành khóa cửa lại, lắp thêm chốt chặn cửa rồi cầm điện thoại di động lên, trên màn hình hiện hai cuộc gọi nhỡ của Tông Khuyết và một tin nhắn từ số lạ.

[Có người muốn bắt cóc và tống tiền, xin hãy cẩn thận.]

Tin nhắn có phần không đầu không đuôi, rất dễ bị hiểu nhầm là lời đe dọa hoặc lừa đảo, nhưng Lâm Hành biết người gửi là Liêu Ngôn.

Cậu đứng dậy đi đến bên cửa sổ gọi điện thoại: “Alo, cha ơi, con muốn thuê luật sư.”

Có một số người đã bị bắt, một số đã trốn thoát. Tội danh vẫn chưa được xác định, thời gian bị giam giữ vẫn đang được thảo luận. Tất nhiên, càng lâu càng tốt, tốt nhất là họ không bao giờ ra ngoài được nữa.

Cuộc thi Sinh học tháng Tư đã kết thúc, thời tiết vẫn còn se lạnh vì cái lạnh của mùa xuân. Trong sân đã có tiếng động từ sớm, khi Tông Khuyết thức dậy thì bữa sáng đã sẵn sàng.

Có một chiếc bánh bao lớn và một nồi cháo, bà cụ múc một bát cháo lớn, rõ ràng là ăn uống cũng khá được.

Tông Khuyết đã xác nhận sẽ đi thi cấp quốc gia sau khi giành giải nhất trong cuộc thi tỉnh. Học bổng mà hắn nhận được từ khắp các nơi so với Liêu Ngôn chỉ có nhiều hơn chứ không ít. Các khoản nợ với người thân thích đã được trả hết, gia đình còng có thêm một khoản tiền. Bà cụ không còn phải đi thu gom rác thải cả ngày nữa, nhưng vẫn sẽ mang chai lọ về khi nhìn thấy, bản thân bà cụ cũng thích sắp xếp các thùng giấy.

Không cần phải hối hả chạy ngược chạy xuôi nữa nên bà cụ đã trầm mê trong việc trồng hoa. Mảnh đất xây bằng gạch ở nhà không chỉ được phủ đầy dây leo nho mà còn được lấp đầy bằng những chậu hoa làm từ nhiều loại thùng khác nhau. Một số loại hoa trồng trong đó đã nở nụ, một số khác đã tỏa hương thơm.

“Cháu ăn nhiều thêm một chút đi. Đi xa về cái là gầy đi nhiều lắm rồi đấy.” Bà cụ đau lòng nói: “Học tập rất mệt mỏi. Nhìn quần áo của cháu kìa, rộng quá rồi.”

“Vâng.” Tông Khuyết không phản bác mà chỉ ăn một cách bình thản.

“Sau cuộc thi cháu vẫn đi học chứ?” Bà cụ hỏi.

“Trước khi có kết quả thì cháu vẫn phải đi ạ.” Tông Khuyết nói.

Với điểm cao nhất của tỉnh, hắn có thể vào một trường đại học trọng điểm, nhưng lại không phải trường đại học mục tiêu của hắn. Nếu kết quả không như hắn mong đợi thì chắc chắn hắn không thể nào tránh được kỳ thi đại học.

“Được rồi, vậy cuối tuần này cháu nên nghỉ ngơi thật tốt ở nhà.” Bà cụ quan tâm nói: “Trưa nay cháu muốn ăn gì bà sẽ mang về cho cháu.”

“Bà định đi đâu vậy ạ?” Tông Khuyết hỏi.

“Bây giờ là mùa xuân, vườn anh đào cách đó không xa đang thuê người nhổ cỏ, vừa vặn bà lại đang rảnh rỗi.” Bà cụ nhúc nhích vai nói: “Bà không thể ngồi không mãi được, ngồi không mãi dễ sinh bệnh lắm.”

“Có khi hôm nay Lâm Hành sẽ qua đây đấy ạ.” Tông Khuyết ăn xong bát cháo, nói.

“Lớp trưởng nhỏ hả?” Bà cụ ngạc nhiên nói: “Vậy để bà báo lại với người ta. Hôm nay bà sẽ ở nhà làm đồ ăn ngon cho hai đứa.”

Vâng.” Tông Khuyết đáp.

Vừa mới ăn xong, bên ngoài có tiếng gõ cửa sân, giọng nói trong trẻo của Lâm Hành vang lên: “Có ai ở nhà không ạ?”

Khi Tông Khuyết ra mở cửa, bà cụ đã lau tay, nhanh chóng đi ra khỏi bếp: “Lớp trưởng nhỏ đến rồi đấy à, mau vào ngồi chơi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play