“Yên tâm, không có chuyện gì xảy ra.” Giọng nói của Trịnh Giang vang lên bên kia tai nghe: “Chẳng qua là gặp Liêu Ngôn ở trường, nghe cậu ta nói mấy lời tổn thương, yêu cầu cách xa cậu ta ra một chút. Giờ cậu ấy vẫn đang ở trong phòng, chưa thấy bật đèn. Tôi vẫn luôn quan sát nên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Ừ. Để tôi qua xem thế nào.” Tông Khuyên cúp điện thoại, gọi vào số điện thoại đã gọi cho hắn cuộc đầu tiên lúc hắn xuống máy bay: “Alo bà ơi, bên Lâm Hành xảy ra chút chuyện nên chắc là tối nay cháu sẽ về muộn đấy ạ.”
“Có chuyện gì xảy ra với lớp trưởng nhỏ đấy?” Bà cụ nhận điện thoại, nghe thấy thế thì có chút sốt ruột.
“Cậu ấy bị tác động cảm xúc thôi ạ, cháu sẽ đi xem thế nào.” Tông Khuyết nói.
“Ừm. Cũng được. Đi đường chú ý an toàn đấy nhé.” Bà cụ dặn dò thêm.
Tông Khuyết đi tàu điện ngầm để chuyển tuyến. Lúc hắn bước ra khỏi tàu điện ngầm thì rẽ vào quán cơm ở ngay bên cạnh. Lát sau, hắn cầm theo một cái túi cùng với hành lý bước xuống cầu thang.
Lúc này, trường học vẫn còn sáng đèn, mấy nhà quanh tiểu khu cũng đang sáng đèn. Nhưng nhà của Lâm Hành thì lại tối tăm. Ngay khi Tông Khuyết đi qua, một bóng đen đi ra từ bóng của tòa nhà. Trong lúc hắn đang đề phòng theo bản năng thì bóng đen kia nói: “Này, tôi là Trịnh Giang.”
Tông Khuyết dừng lại và nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Theo tôi, tốt nhất là cậu nên lên đó từ từ an ủi. Liêu Ngôn cũng nặng lời lắm đấy.” Trịnh Giang không có ý nghe lén, nhưng lúc đó trường rất yên tĩnh, hắn ta nghe rõ khi trong tiếng gió: “Cái gì mà trịch thượng, cái gì mà bố thí, thậm chí cả đe dọa cũng lôi ra nói.”
Hắn ta đi theo để bảo vệ Lâm Hành trong một thời gian dài và đối phương sẵn sàng giúp đỡ nhiều người. Cậu hoàn toàn không có cái gọi là kiểu cách cao ngạo của con nhà giàu, mà ngược lại, cậu điềm tĩnh và dịu dàng, biết cách suy nghĩ về vấn đề từ góc nhìn của người khác.
Lời nói của Liêu Ngôn gần như tương đương với lấy oán trả ơn, hoàn toàn phủ nhận mọi hành động của cậu. Chuyện có khả năng gây nguy hiểm cho tính mạng này, nếu không phải do chính Liêu Ngôn xé rách mặt nạ cấm Lâm Hành lại gần thì với tính cách của cậu, chắc chắn cậu sẽ không bỏ mặc.
Mặc dù Liêu Ngôn đang sống dưới sự bảo vệ của họ, nhưng cậu ta lại không biết điều đó. Chỉ lo cậu ta cũng sợ bị đối phương trả thù nên rời xa là cách tốt nhất mà cậu ta có thể nghĩ ra.
“Để bảo vệ cậu ấy.” Tông Khuyết cất lời.
Trịnh Giang nhíu mày và hơi ngạc nhiên: “Cậu cũng hiểu được à? Thật ra nếu như Liêu Ngôn nói thật thì Lâm Hành cũng không thật sự ra mặt đâu mà để người trong nhà ra mặt. Đám người kia cũng không chạy thoát được. Để trẻ con tự xử lý vấn đề đôi khi khó có thể tránh khỏi sẽ hơi cực đoan.”
Ý thì tốt đấy nhưng đôi khi không khéo sẽ làm tổn thương người khác. Người vốn dĩ có thể làm bạn cũng vì thế mà đường ai nấy đi. Thật đáng tiếc.
“Có lẽ cậu ta không muốn gây ra bất kỳ rắc rối nào nữa.” Tông Khuyết kéo hành lý, nói tiếp: “Tôi đi lên trước đây.”
“Chà, đôi khi tôi cảm thấy như cậu đã biết hết mọi thứ.” Trịnh Giang nói đùa sau lưng hắn.
Ví dụ như việc để hắn ta bảo vệ Lâm Hành rồi đến chuyện của Liêu Ngôn, như thể hắn đã biết trước hết rồi vậy.
“Tìm tòi nghiên cứu quá nhiều về nhau cũng không tốt lắm đâu.” Tông Khuyết chuyển tầm mắt nhìn về phía hắn ta.
Đôi đồng tử của thiếu niên trong bóng đêm vẫn bình tĩnh không thay đổi nhưng dường như còn ánh lên chút lạnh lẽo.
“Hiểu rồi.” Trịnh Giang giơ tay lên và nói.
Đây là sếp của hắn ta, miễn là đối phương không làm điều gì sai trái, mọi thứ khác đều không liên quan gì đến hắn ta.
…
Tông Khuyết đặt hành lý xuống gõ cửa ba lần, nhưng bên trong không có động tĩnh gì. Sau khi đợi một lúc, hắn lấy chìa khóa ra và mở cửa.
Căn phòng tối đen như mực, Tông Khuyết bật đèn thì thấy phòng khách trống rỗng, không có chút động tĩnh gì cả, chỉ có điện thoại di động đặt trên ghế sô pha.
Tông Khuyết xách theo hành lý bước vào, khi hắn đóng cửa thì có nghe thấy tiếng chuyển động trong phòng ngủ nhưng không ai bước ra.
“Lâm Hành.” Khi Tông Khuyết gọi tên, tiếng gậy rơi xuống đất vang lên.
Trước khi cánh cửa mở ra, giọng thanh niên bình tĩnh: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Nhưng cậu bình tĩnh như thế này lại càng khác thường.
Tông Khuyết đặt chiếc túi trong tay lên bàn cà phê và nói: “Tôi gọi cho cậu mấy cuộc điện thoại mà cậu không chịu nghe máy, lo cậu xảy ra chuyện gì thôi.”
“Tôi để điện thoại trên sô pha rồi ngủ thiếp đi. Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng.” Lâm Hành nhặt cây gậy bóng chày rơi xuống đất và đặt về chỗ cũ. Tay cậu đặt lên then cửa nhưng mãi mà không ấn nó xuống: “Cậu vừa xuống máy bay đã chạy qua đây luôn rồi, vậy cậu có gọi điện thông báo bình an cho bà nội chưa thế?”
“Đã báo cáo rồi.” Tông Khuyết đứng trước cửa phòng ngủ thử đẩy một chút: “Ra ngoài ăn gì đó đi. Tôi mua cháo rồi đấy.”
“Tôi không thấy thèm ăn cho lắm.” Lâm Hành cảm nhận được lực đẩy.
Bây giờ cảm xúc của cậu không được ổn định cho lắm, gặp người khác cũng không thể nào cư xử một cách lý trí được.
“Có chuyện gì vậy?” Tông Khuyết hỏi.
Lâm Hành siết chặt tay, ngữ điệu nhẹ nhàng đáp lại: “Không có gì, ngày mai sẽ ổn thôi.”
“Nếu cứ dồn nén mọi chuyện trong lòng thì nó sẽ trở thành khúc mắc. Nếu như cậu đồng ý thì tôi có thể đóng vai một người nghe yên tĩnh.” Tông Khuyết nói.
Hắn có thể hiểu được sự khó chịu của Lâm Hành nhưng rất khó đồng cảm như thể bản thân cũng bị. Tại vì cảm xúc tiêu cực này chỉ tồn tại cùng hắn trong một khoảng thời gian ngắn. Hơn nữa cảm xúc của người ngoài cũng sẽ không ảnh hưởng tới hắn. Vì vậy nên hắn là người lắng nghe tốt nhất.
Lòng Lâm Hành khẽ lay động. Cậu nhẹ nhàng mở cửa, nhìn người tiến vào trong phòng thì khẽ khàng lùi về sau mấy bước.
Người đó bị ngược sáng nên không nhìn rõ mặt, chỉ nhìn thấy thân hình cao ráo. Đáng ra lúc này cậu nên chúc mừng đối phương đã thi đấu xong chứ không phải để hắn tới đây an ủi chính mình.
Cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại chút ánh đèn le lói dưới khe cửa, không đủ để chiếu sáng căn phòng, nhưng đủ để nhìn rõ bóng người đang tiến đến.
Cả không gian tối tăm và con người này lại khiến người ta cảm thấy an tâm.
“Tôi cho cậu mượn vai này.” Tông Khuyết đứng trước mặt cậu và nói.
Đàn ông không dễ rơi nước mắt, chỉ là chưa đến lúc đau lòng.
Lâm Hành siết tay, nhẹ nhàng tựa trán lên vai hắn, cảm xúc trong nháy mắt như được trút hết ra ngoài. Cậu im lặng hồi lâu. Tông Khuyết cũng đợi một lúc lâu mới nghe thấy đối phương hỏi: “Cậu có đồng ý với câu ‘Giúp ít thì người trả ơn, giúp nhiều thì người trả oán’ không?”
“Có.” Tông Khuyết trả lời.
“Quả nhiên.” Lâm Hành khẽ thở dài: “Ba mẹ tôi cũng đã nói với tôi như vậy, nhưng tôi không nghe.”
“Hối hận à?” Tông Khuyết thấy giọng điệu đối phương bình tĩnh thì hỏi lại.
Lâm Hành hơi giật mình, một lúc sau mới lắc đầu nói: “Không hối hận.”
Cậu không hối hận khi giúp đỡ người khác, bởi vì nếu như trong tình huống đó mà cậu không giúp đỡ, cậu thật sự sẽ hối hận.
“Vậy tại sao lại buồn?” Tông Khuyết hỏi.
Mặc dù giọng điệu của cậu rất bình thản nhưng toàn thân cậu lại như bị bao phủ trong một màn sương mù, không cách nào thoát khỏi cảm xúc tiêu cực đó.
Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau. Cho dù ý định của Liêu Ngôn là tốt, nhưng nếu không biết sự thật thì người nghe vẫn sẽ bị tổn thương.
“Tôi từng giúp một người. Người đó lại nghĩ đấy là bố thí của kẻ nhìn từ trên cao xuống.” Lâm Hành khẽ nói.
“Vậy lúc cậu giúp người đó có từng nghĩ tới chuyện muốn được người đó hồi đáp hay là công nhận cậu không?” Tông Khuyết bình tĩnh hỏi.
“Không.” Lâm Hành nói. Cậu không nghĩ vậy. Cậu chỉ muốn giúp đỡ.
“Chính cậu từng nói có một số việc không phải cứ có lợi mới làm.” Tông Khuyết nói.
Lúc này, hốc mắt Lâm Hành có hơi xót: “Cậu vẫn còn nhớ rõ lời tôi nói cơ à?”
Trong lời nói có chút kiêu ngạo của tuổi trẻ nhưng là đấy là tâm thành của cậu. Vậy mà lại có người nhớ tới sự thành tâm của cậu.
“Cậu đừng để tâm đến những lời này. Tôi không bảo cậu hãy tha thứ cho người đã làm cậu bị tổn thương, mà là cậu hãy buông tha cho chính mình.” Tông Khuyết nói.
Khi bị cuốn vào cảm xúc, con người thường mất bình tĩnh.
Lâm Hành hít sâu một hơi, khẽ mỉm cười: “Thật ra, lúc đầu cậu đã bảo tôi hãy tránh xa cậu ra.”
Nhưng cậu lại không bị tổn thương trước lời nói đó. Cậu lại có thể hiểu được hàm ý bảo vệ trong lời nói của Tông Khuyết nên không nhịn được mà muốn nhích lại gần.
“Nếu lúc đó cậu thân thiết với tôi quá thì cậu có thể bị thương.” Tông Khuyết nói.
“Vậy có khi nào người kia thật ra cũng có nỗi niềm khó nói.” Lâm Hành ngẩng đầu hỏi: “Trên cổ người đó có vết siết cổ vô cùng nghiêm trọng. Có thể kẻ gây ra điều đó đã uy hiếp tính mạng của cậu ấy. Chuyện này…”
“Nếu cậu đang nói về Liêu Ngôn thì cậu ta vẫn ổn.” Tông Khuyết ngăn không để cậu đi ra phòng khách: “Cảnh sát đã bắt đầu truy đuổi đám người kia, sau này cậu ta sẽ ổn thôi.”
Cho vay nặng lãi len lỏi vào kẽ hở, có thể giết người mà không giống ai.
“Ừm…” Lâm Hành quay đầu nhìn hắn, trong nháy mắt nhớ tới cảnh tượng mình nhìn thấy ở bệnh viện: “Là đám người kia, cậu biết hả”
“Tôi gặp họ khi đi cùng đến cậu bệnh viện.” Tông Khuyết có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên của cậu. Có một số chuyện cần phải giải thích ngay bây giờ: “Cây càng cao, gió càng lớn.”