Bước chân của Liêu Ngôn chợt dừng lại, trái tim không khỏi đập nhanh hơn: “Có chuyện gì vậy?”
“Tao nhớ thằng bạn cùng lớp kia của mày tên là Lâm Hành đúng không.” Anh Hải ném điện thoại cho cậu ta: “Nó giỏi hơn mày, chắc là học bổng cũng nhiều nhỉ. Lần trước cho mày mượn nhiều tiền như thế mà mặt vẫn bình tĩnh, chắc là trong tay cũng dư dả lắm.”
Liêu Ngôn chụp lấy điện thoại, cố gắng kiềm chế không lùi về sau, nói: “Mấy anh muốn làm gì?”
“Chẳng làm gì cả, chỉ là tao thiếu tiền thôi.” Anh Hải túm vai cậu ta, ngón tay siết chặt và nói: “Mày gọi điện thoại cho nó, bảo nó ra đây gặp mặt. Chỉ cần mày giúp tao chuyện này thì sau này bọn tao đảm bảo sẽ không quấy rầy hai mẹ con chúng mày nữa, chúng mày chẳng còn liên quan đến chuyện mà cha mày đã làm, như thế nào?”
Liêu Ngôn đau đớn, sắc mặt tái mét, nói: “Anh cũng nói rồi đấy, tôi còn chưa trả số tiền đã mượn cho cậu ấy thì dĩ nhiên là quan hệ không tốt, sao có thể bảo cậu ấy ra gặp mặt được. Huống chi cậu ấy ra ngoài đều có tài xế riêng, chắc chắn cũng có bảo vệ, thật sự xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng gánh không nổi đâu.”
Anh Hải và đồng bọn đều chần chừ, gã đàn ông bên cạnh ghé lại gần tai thì thầm: “Bên cạnh thằng nhóc đó có người đi theo, không tìm được cơ hội để ra tay.”
“Bởi vì bọn tao không tìm được cơ hội để ra tay nên mới cần mày gọi nó tới.” Anh Hải nhìn Liêu Ngôn mà nói: “Lý do gọi tới cũng đơn giản thôi, mày nói là mày muốn trả tiền cho nó, sao nào?”
Cả người Liêu Ngôn chợt cứng đờ.
“Nếu mày không gọi, bọn tao cũng biết mày học ở đại học nào, lúc đó bọn tao tung tin cha mày là một thằng nghiện thì đời sinh viên của mày cũng toi luôn.” Anh Hải cười trơ tráo giả tạo, trong mắt lại mang theo sự hung ác của con bạc ‘được ăn cả ngã về không’.
Liêu Ngôn ráng nhịn đau, nhìn thẳng vào hắn ta và nói: “Nếu tôi giúp mấy anh thì cũng chẳng có gì khác biệt so với việc anh đi khắp nơi tung tin cha tôi là thằng nghiện cả.”
“Địt mẹ, cứng đầu cứng cổ vãi!” Anh Hải bóp cổ cậu ta, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của thiếu niên, biểu cảm đã trở nên hơi điên cuồng: “Tao nói cho mày biết, nếu mày không gọi thì bọn tao lập tức vào trong đập chết mẹ mày. Đừng tưởng là tao không dám, cha mày đã chết ở nơi không ai biết tới rồi đấy, mày muốn mẹ mày cũng chết luôn sao?”
Không biết có thể giấu chuyện đó được bao lâu, bọn chúng phải mau chóng chạy trốn, nếu không thì thật sự không còn đường sống để đi nữa.
Liêu Ngôn nhìn vẻ mặt hung hãn của đối phương, lắc đầu với vẻ mặt chật vật.
Cuối cùng cậu ta cũng nhận ra rằng trước kia cậu ta quá yếu đuối, nhượng bộ hết lần này tới lần khác chỉ đổi lại sự đối xử càng hung ác tàn bạo hơn thôi.
“Gọi hay không?” Anh Hải lại siết chặt tay, nói.
Liêu Ngôn gật đầu, khi được thả ra thì điên cuồng nôn khan mấy lần nhưng chẳng nôn ra cái gì. Có giọt lệ đọng trên khóe mắt cậu ta, khi ngẩng đầu lên trong mắt tràn đầy tơ máu, cậu ta nhìn ánh sáng lờ mờ lọt qua khe cửa rồi bấm gọi điện thoại.
Một tiếng ‘tút’ vang lên, đầu dây bên kia gần như bắt máy ngay lập tức: “Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho bạn?”
“Tại con hẻm số 36 đường Hoa Dương, có giết người…”
Liêu Ngôn chưa kịp nói xong thì đám côn đồ bỗng dưng phản ứng kịp thời, dứt khoát cướp điện thoại.
“Mẹ nó chứ, mày chán sống rồi à!”
Liêu Ngôn quơ điện thoại đập lên đầu đối phương, khi bị vây khốn buộc phải dựa tường, ánh mắt cậu ta đã có vài phần điên cuồng: “Chẳng phải do mấy anh thiếu kinh nghiệm sao, dù gì cuộc đời tôi cũng bị hủy hoại rồi, kiểu gì cũng chết, cùng lắm thì mọi người chết chung thôi!”
Nhượng bộ không có tác dụng, cậu ta nhún nhường đến ngày hôm nay thì đã không còn đường lui nữa rồi.
Cho dù cậu ta có nghèo khó thì cũng tuyệt đối không muốn trở thành người giống như kẻ mà cậu ta gọi là cha, kéo người khác vào chiếc hố sâu này.
“Đụ má mày!” Mấy gã đàn ông không nhịn được mà đấm vài cú vào bụng cậu ta, nhưng rốt cuộc vẫn hoảng cả lên: “Anh Hải! Bây giờ phải làm sao?”
Bọn chúng không sợ lấy mạng kẻ khác, nhưng lại sợ bản thân mất mạng.
“Chạy!” Anh Hải nghiến răng nghiến lợi túm lấy tóc Liêu Ngôn: “Dù hôm nay bố mày có trốn thoát được hay không thì sau này chắc chắn vẫn sẽ giết mày!”
“Tôi đợi anh quay lại.” Khóe môi Liêu Ngôn toàn là máu, nhưng lại cười sắp chảy cả nước mắt.
“Đi!” Anh Hải ném Liêu Ngôn xuống đất, nhanh chóng leo lên xe cùng đồng bọn rồi lái xe rời đi.
Đường phố đêm khuya không kẹt xe, cảnh sát chắc chắn sẽ tới rất nhanh. Trong thời gian ngắn không thể tìm được chứng cứ về chuyện bọn chúng giết chết Liêu Phong, nhưng nếu giết chết Liêu Ngôn thì đấy chính là chứng cứ phạm tội hàng thật giá thật.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi, Liêu Ngôn ngồi dưới đất cúi đầu trong màn đêm, máu chảy từ khóe miệng cậu ta nhỏ tí tách từng giọt.
Cậu ta làm được rồi, cậu ta chẳng phải là con trai của kẻ đã chết kia.
Khi chiếc điện thoại được đôi tay chảy máu ròng ròng nhặt lên, tiếng còi hụ truyền tới, xung quanh cũng bất chợt sáng bừng lên.
…
[Ký chủ, Liêu Ngôn bị đám côn đồ đe dọa bắt gọi điện thoại cho Lâm Hành.] 1314 nói.
Cây bút trong tay Tông Khuyết dừng trên trang giấy, mực lập tức loang lổ, hắn quơ lấy chiếc điện thoại ở bên cạnh: [Chuyện này xảy ra khi nào?]
Trong tuyến thế giới ban đầu, Lâm Hành bị bắt cóc vào kỳ nghỉ hè năm lớp mười. Bởi vì mẹ của Liêu Ngôn bị thương, Lâm Hành tới thăm bệnh và đến nhà họ Liêu quá thường xuyên nên mới bị đám người đó chú ý tới.
Tuy Liêu Ngôn đã cảnh cáo Lâm Hành hãy tránh xa cậu ta ra, nhưng chẳng ai ngờ rằng đám người đó vốn chỉ bám theo người nhà họ Liêu nay lại đột ngột ra tay với Lâm Hành.
Kỳ nghỉ hè năm lớp mười trôi qua bình yên không gợn sóng, người thiếu niên dịu dàng ấy cũng nhận được vinh quang thuộc về cậu.
Bánh răng vận mệnh chuyển động, dù bị lệch thời gian nhưng rốt cuộc vẫn không thể phản kháng sao?
[Ngay tối hôm nay, nhưng cậu ta rất thông minh, nhân lúc gọi điện thoại để báo cảnh sát rồi.] 1314 nói.
[Tình hình hiện tại như thế nào?] Tông Khuyết không trách nó nói chuyện không ra hơi.
Hệ thống đa sầu đa cảm không hề lo âu, rõ ràng là đã được cứu.
Đúng là rất thông minh, tuy cậu ta vừa tự ti vừa tự kiêu, nhưng cốt cách bên trong vẫn rất mạnh mẽ.
Cậu ta vẫn luôn tìm lối thoát cho chính mình, mà cậu ta cũng đã đi đúng đường.
[Cảnh sát tóm được vài tên, cũng có kẻ đã chạy thoát.] 1314 nói.
Tông Khuyết khẽ nhíu mày, hắn gọi cuộc điện thoại đầu tiên: “Alo Trịnh Giang, bên chỗ anh còn có đồng đội nào khác làm trong ngành này không?”
Đối đầu với kẻ hung hãn tàn bạo thì phải cứng rắn, nhưng cũng phải đề phòng đối phương bị ép đến đường cùng rồi cắn ngược lại mình.
“Có.” Trịnh Giang đứng dưới tòa nhà, nhìn ánh đèn tắt ngúm trên tầng thượng, nói: “Ngoại trừ cậu bạn nhỏ của cậu ra thì cậu còn muốn bảo vệ ai nữa?”
[Ký chủ, câu này của anh ta có cảm giác như cậu đang ngoại tình vậy á.] 1314 nói.
Tông Khuyết mặc kệ nó, mở miệng nói: “Người cần bảo vệ lần này tên là Liêu Ngôn, bạn cùng lớp của chúng tôi. Cậu ta vừa báo cảnh sát để họ truy bắt mấy kẻ muốn đe dọa ép cậu ta bắt cóc, có kẻ chạy thoát rồi.”
Trịnh Giang lại chuyển về giọng điệu nghiêm túc: “Cậu ấy không sao chứ?”
“Không sao.” Tông Khuyết nói.
“Yên tâm, cảnh sát chắc chắn sẽ theo dõi bọn chúng sát sao, tôi đi liên hệ người cho cậu ngay, lần này không lấy tiền của cậu.” Trịnh Giang nói xong thì dứt khoát cúp điện thoại.
Tông Khuyết nhìn ngón tay lướt trên màn hình, khi nhấn vào một số điện thoại khác thì nói: [Đừng bắt chước cách nói chuyện của Lâm Hành.]
1314 còn tưởng rằng lời nó nói đã bị làm lơ, chợt nghe được đáp án thì hỏi ngược lại: [Giống lắm à? Thật sự rất giống hả? Tôi cũng sẽ được chào đón như thế sao?]
Ba tiếng ‘tút’ vang lên, cuộc gọi được kết nối, giọng nói trong trẻo dịu dàng truyền tới: “Alo, Tông Khuyết à? Khuya vậy rồi mà có chuyện gì sao?”
“Hai ngày tới cậu ra ngoài thì phải gọi người đi chung.” Tông Khuyết nói.
Giọng điệu của Lâm Hành mang theo nghi ngờ: “Xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Học bổng của cậu tận một triệu, rất có khả năng bị kẻ khác để mắt tới.” Tông Khuyết không thể giải thích làm sao bản thân hắn biết được những chuyện đó.
Động tác lau tóc của Lâm Hành dừng lại, cậu nhìn ánh đèn ấm áp tỏa ra từ đầu giường, nói: “Được, tôi nhất định sẽ chú ý.”
Học bổng của cậu do nhiều bên gửi cho, cộng lại thì thật sự hơn một triệu, cha mẹ luôn giao cho cậu tự xử lý tiền học bổng của chính mình.
Cậu hiểu đạo lý ‘quân tử không có tội, kẻ tài lại có tội’, nhưng gọi điện trễ như thế chỉ để nói câu này thì…
“Dẫn theo vài người.” Tông Khuyết nói.
“Được.” Lâm Hành cười dịu dàng và nói: “Tôi nhất định sẽ bảo vệ bản thân thật kỹ càng, không khiến cậu lo lắng.”
“Ừm.” Tông Khuyết cảm thấy cậu đã chịu nghe theo.
“Ngày mai cậu còn phải thi đấu, nghỉ ngơi sớm một chút.” Lâm Hành nhìn thời gian rồi nhắc nhở.
“Ừ.” Tông Khuyết đáp lời.
Kết thúc cuộc gọi, Lâm Hành đặt điện thoại xuống, sấy khô tóc rồi nằm lên giường chìm vào giấc ngủ. Cuộc thi ngày mai sắp kết thúc rồi, kết cục của mọi chuyện cũng đã định.
…
Khi Tông Khuyết tiến vào thi đấu, Lâm Hành tỉnh lại trong tiếng chim hót ngoài bậu cửa sổ, rửa mặt sửa soạn xong thì đạp lên ánh ban mai đi vào khuôn viên trường.
Tiếng lật sách vang lên khắp nơi, nhưng các khu vực khác của trường lại rất yên tĩnh, trên con đường ở phía xa chỉ có bóng dáng thấp thoáng của dì lao công. Lâm Hành đi ra sau tòa giảng đường, hôm nay cậu không tới lớp, mà tới để tiến hành thủ tục chuyển hồ sơ, thời điểm này vừa khéo sẽ không bị người khác phát hiện và vây xem.
Chỉ là khi cậu vừa tới phía sau tòa giảng đường, một bóng người vội vã lao xuống lầu rồi quẹo ra từ trong cửa, đôi bên đối mặt với nhau, lúc Lâm Hành tránh né theo bản năng thì hai người lại suýt đụng vào nhau.
“Liêu Ngôn?” Trong khoảnh khắc khựng lại, Lâm Hành nhìn ra người đó, cũng thấy rõ vết bầm tím mà băng gạc khó có thể che được trên mặt cậu ta: “Cậu bị sao thế?”
Liêu Ngôn cũng bất ngờ không kịp đề phòng, nhìn thấy người trước mặt thì trong lòng vô cùng phức tạp, cậu ta che vết thương lại rồi nói: “Tôi đánh nhau với người ta thôi, lạ lắm à?”
Lâm Hành nhận ra thái độ lạnh lùng và chống cự của cậu ta, lập tức đổi chủ đề: “Cậu cũng tới làm thủ tục chuyển hồ sơ sao?”
“Đúng vậy, tôi còn có việc, đi trước nhé.” Liêu Ngôn ôm chặt tài liệu trong tay, nhưng trong chớp mắt rời đi thì bị kéo lại. Cậu ta quay đầu muốn giãy giụa, nhưng lại nghe thấy lời hỏi thăm ân cần của đối phương.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cậu thế?”
Liêu Ngôn nhìn sang, men theo ánh mắt nhìn về phía cổ mình của đối phương, cậu ta kéo khăn choàng theo bản năng rồi nói: “Không liên quan tới cậu.”
“Nhưng mà…” Lâm Hành cau mày nhìn vết thương bị che giấu trên cổ cậu ta, cảm thấy kinh hãi.
Cậu biết đối phương không thể đánh nhau, hiển nhiên lý do đấy là bốc phét thôi, nhưng vết thương trên cổ nặng như thế, rõ ràng là gặp phải vấn đề rất nghiêm trọng.
“Tôi đã nói là không liên quan tới cậu mà!” Liêu Ngôn nhìn biểu cảm của cậu, chợt hất tay cậu ra, hô hấp trở nên dồn dập: “Cậu biết rồi sao nữa? Trút hết lòng thương cảm không có chỗ chứa của cậu sao?”
Khi Lâm Hành giơ tay lên thì sững sờ tại chỗ: “Gì cơ?”
Trên mặt cậu mang theo vài phần khó tin, Liêu Ngôn nắm chặt tay gạt đi chua xót trong mắt, rồi ngẩng đầu cười hai tiếng: “Sao nào, tôi nói sai à? Chẳng phải cậu thích đứng trên cao nhìn xuống bố thí cho chúng tôi sao? Cậu có điều kiện gia đình tốt như thế, có cha mẹ tốt như thế, còn đại diện quốc gia tham dự thi đấu. Cái gì cậu cũng có cả, chỉ thiếu một nơi để tạo nên lòng tốt cho bản thân, sau đó có tôi xuất hiện.”
Lâm Hành dần dần mím thẳng môi, nói: “Không phải…”
“Không phải cái gì? Chẳng phải cậu hy vọng rằng tôi sẽ mang ơn đội nghĩa cậu dưới sự bố thí của cậu sao?” Liêu Ngôn quay đầu, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Nhưng tôi nói cho cậu biết, tôi chẳng biết ơn cậu tí nào cả, thậm chí tôi còn cực kỳ ghét cậu. Ghét lòng tốt thối tha của cậu, ghét cậu vẫn luôn ra vẻ trịch thượng cao ngạo. Tôi thật sự muốn cướp lấy mọi thứ của cậu, khiến cậu nếm thử cảm giác thối rữa trong bùn lầy ngửa mặt lên nhìn người khác! Nghe cho kỹ đây, tránh xa tôi một chút, tôi không cần lòng thương hại và sự bố thí của cậu đâu! Nếu cậu dám sáp tới nữa thì tôi không chắc rằng những vết thương này sẽ không xuất hiện trên người cậu.”
Cậu ta nói xong thì xoay người rời đi, Lâm Hành lại đứng tại chỗ rất lâu mà mãi chẳng rời bước. Cậu hít sâu một hơi, nhưng trong đầu tựa như vẫn đang liên tục phát lại lời nói căm ghét của đối phương, thẳng thừng như lưỡi đao.
Cha mẹ từng nói với cậu rằng ‘giúp ít thì người trả ơn, giúp nhiều thì người trả oán’, cậu thật sự nhúng tay quá nhiều nên đây đúng là lỗi của cậu sao?
Lâm Hành cũng không vào tòa giảng đường, mà chậm rãi rời khỏi trường. Khi cậu bước vào thì ánh nắng rực rỡ, lúc rời đi thì bóng lưng trong bóng râm lại để lộ sự gầy yếu vốn có của thiếu niên.
Liêu Ngôn đi ra từ cái cây to ở trước tòa giảng đường, nhìn bóng dáng rời đi, viền mắt cậu ta hiện lên vẻ chua xót khó tả. Cậu ta vừa hâm mộ vừa ghen tị với Lâm Hành, hâm mộ vì đối phương sở hữu nhiều thứ như thế, ghen tị vì tài năng của đối phương, thậm chí còn từng nghĩ rằng nếu cậu ta có điều kiện gia đình tốt như thế thì chắc chắn sẽ không thua kém gì cậu.
Nhưng sự thật không phải như vậy, cậu gửi từng quyển ghi chép cho cậu ta vào lúc cậu ta do dự nhất, kịp thời trả giúp tiền viện phí vào lúc cậu ta bất lực nhất, tiền quyên góp từ mạnh thường quân, còn có bảo vệ tới kịp thời vào lúc bị tìm tới tận cửa ở bệnh viện hôm ấy, cho cậu ta mượn tiền… Rất nhiều, rất nhiều, lần nào cũng không thiếu sự giúp đỡ của Lâm Hành.
Đối phương như một tia sáng, chiếu sáng cuộc đời vốn dĩ u ám tựa như không thấy được hi vọng của cậu ta, cũng chiếu sáng nội tâm tối tăm của cậu ta, khiến cậu ta cảm thấy những tâm tư kia của bản thân thật sự rất quá quắt.
Nhưng… đừng tới gần cậu tanữa, cũng đừng tới gần những người như cậu ta nữa.
Trốn được lần này, nhưng lần sau thì chưa chắc.
Tin nhắn nhắc nhở đã được gửi đi, Liêu Ngôn rút ra thẻ sim di động tạm thời ra, bẻ gãy vứt vào trong thùng rác rồi rời đi.
…
Mặt trời chuyển từ đông sang tây rồi dần lặn xuống, ánh sáng trên cửa sổ thay đổi, rọi lên người thiếu niên ngồi trên sô pha, sau đó lại dần tàn khiến thiếu niên biến mất trong bóng đêm, chẳng hề có chút lưu luyến và không nỡ.
Bụng đang réo vang, Lâm Hành cúi đầu sờ bụng rồi khẽ thở dài. Cậu không đứng dậy nấu cơm mà đi vào phòng ngủ, thỉnh thoảng bị va chạm một cái trong bóng đêm, sau đó bổ nhào lên giường.
Chiếc điện thoại trên sô pha chợt sáng lên rồi dần tắt, sau đó lại sáng lên, rồi lại tắt.
Tông Khuyết nhìn hai cuộc gọi nhỡ, sau đó gọi cho một người khác rồi bước nhanh về phía cửa: “Alo, Lâm Hành đã xảy ra chuyện gì?”