Tiết trời âm u khiến lòng Nghiêm Khiêm trĩu nặng. Hắn lùi lại vài bước, nhưng rồi lại lo rằng nếu nấp dưới mái hiên, công chúa sẽ không nhìn thấy mình. Vì vậy, hắn cứ đứng thẳng bất động tại chỗ.
Rõ ràng chỉ mới quá trưa, mà sắc trời đã xám xịt, tối tăm như lúc chạng vạng. Những hạt mưa li ti dần làm ướt tóc và y phục của Nghiêm Khiêm. Hắn chỉ đăm đăm nhìn về hướng mà Văn Nhân Tiếu thường đến, dường như không hề hay biết gì.
Tiếng gió rít bên tai, vừa lạnh lẽo vừa trống trải, như thể trên đời này chỉ còn lại một mình hắn.
Nước mưa dần thấm ướt hàng mi, làm mờ đi tầm mắt. Nghiêm Khiêm không hiểu mình đã làm sai điều gì mà phải chịu sự trừng phạt nặng nề đến thế. Từ khi quen biết công chúa tới nay, hắn dường như chưa bao giờ phải xa cách nàng lâu đến vậy. Trong lòng là một cảm giác khô khốc, vừa lạnh lẽo vừa trống rỗng. Hắn bỗng muộn màng nhận ra, dù bốn năm chung sống thân thiết như huynh muội, hắn vẫn chỉ có thể hết lần này đến lần khác chờ đợi nàng chủ động xuất hiện, thậm chí còn không biết làm cách nào để cầu kiến nàng.
Dường như ngay cả đất trời cũng đang chế nhạo Nghiêm Khiêm, ác ý trút xuống một trận mưa lớn hơn, xối xả lên người hắn.
Nghiêm Khiêm như muốn hơn thua với cơn mưa, đứng lặng trong màn mưa như một cái cây chết lặng, cứng đờ.
Phía xa, một bóng người nhỏ gầy bỗng nhiên xuất hiện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play