Nếu là Nghiêm Khiêm của kiếp trước, Văn Nhân Tiếu nhất định sẽ mắng hắn là đồ lưu manh. Còn bây giờ, nàng chỉ có thể vùi mặt vào ngực hắn, tai lặng lẽ đỏ ửng.
"Sau này lại cho huynh ăn. Ca ca, huynh sao vậy, vì sao lại bệnh nặng đến thế?"
Nghiêm Khiêm ôm lấy tiểu cô nương tưởng đã mất mà tìm lại được trong lòng, trên khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười: "Chỉ là không cẩn thận thôi."
Nếu sớm biết bị bệnh nàng sẽ đến thăm hắn, hắn đã làm vậy từ lâu rồi, cần gì phải đợi mười ngày này.
"Sao lại không biết lo cho mình như vậy," Văn Nhân Tiếu lẩm bẩm như một bà mẹ già, rồi thoát ra khỏi vòng tay hắn, "Huynh buông ta ra trước đã."
Nghiêm Khiêm nhíu mày: "Ta lạnh."
Người phát sốt đều sẽ thấy lạnh. Văn Nhân Tiếu đành lòng, dùng sức thoát ra, rồi đi đến bên bàn nhúng ướt khăn, lạnh lùng nhắc lại chuyện cũ: "Lần trước huynh nói ta là đại cô nương rồi, không thể ôm ta."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play