Thiếu niên áo trắng khẽ cười, đuôi mắt khóe mày đều toát ra tiên khí: "Đa tạ tiểu tiên nữ đã khen."
Cho dù đó là ca ca ruột của Văn Nhân Tiếu, nàng vẫn nhìn đến ngây người, dáng vẻ ngốc nghếch, đáng yêu vô cùng. Được người đẹp như vậy khen ngợi, nàng hoàn hồn lại, xấu hổ đến nỗi vùi mặt vào lòng Nghiêm Khiêm.
Nghiêm Khiêm cúi đầu nhìn, theo bản năng ôm nàng chặt hơn một chút.
"Muội muội của ngươi rất đáng yêu," thiếu niên áo trắng mỉm cười gật đầu với Nghiêm Khiêm, dừng một chút rồi lại quay sang Văn Nhân Tiếu, nhẹ giọng hỏi, "Ta có thể xoa đầu ngươi được không?"
Không hiểu sao, hắn rất có cảm tình với tiểu cô nương đáng yêu này, trong đó dường như còn mơ hồ xen lẫn một tia áy náy. Lại có một ảo giác hoang đường, giống như đời trước họ đã quen biết nhau.
"Được chứ!" Văn Nhân Tiếu đưa đầu về phía hắn, hào phóng nói, "Xoa đi!"
Nghiêm Khiêm nheo đôi mắt hẹp dài, giấu đi vài phần không vui và sự bức bối vô cớ. Mấy người này sao lại to gan như vậy, thấy công chúa đáng yêu liền hết véo lại xoa!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play