Từ ngày Nhật Hạ viết tên mình trong lá thư cuối cùng, mọi thứ dường như có chút thay đổi.

Minh Triết đọc cái tên ấy không biết bao nhiêu lần. Ba chữ đơn giản, nhưng khi được đặt ở cuối thư, lại mang một âm hưởng khác hẳn – gần gũi, ấm áp và thật đến lạ.

Họ không còn chỉ viết “mình” và “cậu” nữa. Những lá thư sau đó, dẫu vẫn là dòng chữ quen thuộc được đặt vào chiếc hộp cũ kỹ sau trường, đã bắt đầu xuất hiện những cái tên.

“Minh Triết à, hôm nay mưa. Mình nhớ những dòng cậu viết về mưa lần trước. Có phải... vì trời buồn, nên người mới lặng lẽ hơn không?”

“Nhật Hạ, hôm nay lớp có tiết Sinh học thực hành. Cậu nhìn cây dưới kính hiển vi có thấy nó cũng giống như mình không – nhỏ bé, nhưng vẫn đang cố gắng sống thật chậm, thật yên?”

Chỉ một cái tên thôi, mà giống như hai thế giới vốn xa xôi đang dần kéo lại gần nhau hơn.

Minh Triết bắt đầu nhìn Nhật Hạ nhiều hơn trong lớp. Không phải kiểu nhìn trộm vụng về, mà là một cái nhìn dịu dàng, đầy thấu hiểu. Và Nhật Hạ cũng thế. Ánh mắt cô luôn chạm vào cậu giữa những khoảnh khắc vô tình – hoặc cố tình giấu đi.

Họ vẫn chưa thực sự nói chuyện nhiều. Nhưng sự im lặng giữa họ đã không còn là khoảng trống. Mà là sự lặng yên đầy âm vang.

--

Vào một sáng thứ ba, khi tiết học đầu tiên chưa bắt đầu, Khánh Linh bước vào lớp với ánh mắt kỳ lạ. Cô lén liếc nhìn Minh Triết và Nhật Hạ vài lần, rồi bất chợt thở dài.

Mấy ngày nay, Linh cứ cảm thấy có điều gì đó đang diễn ra – giữa hai người vốn luôn là hai đường thẳng song song ấy.

Sáng hôm qua, cô tình cờ đi ngang qua góc sân sau và nhìn thấy Minh Triết đặt một lá thư vào hộp gỗ. Cậu nhìn quanh, cẩn thận như đang bảo vệ điều gì đó. Cũng chính lúc ấy, một cơn gió mạnh nổi lên, cuốn tờ thư rơi xuống đất mà cậu không hay biết.

Khánh Linh đứng sau cây phượng, nhìn thấy mọi chuyện. Cô bước lại, nhặt lấy mảnh giấy đã lấm tấm vài giọt nước mưa.

Cô do dự, rồi mở ra xem.

“Nhật Hạ, mình không biết gọi tên cậu như vậy có làm mọi thứ trở nên thật hơn không. Nhưng khi viết tên cậu, mình nhận ra… mình không còn muốn giấu mọi điều trong lòng nữa.

Có một điều mình chưa từng viết ra – rằng cậu là người đầu tiên khiến mình thấy mình không còn là người ngoài cuộc.”

Khánh Linh đứng lặng thật lâu. Gió lùa qua tóc cô, từng hàng chữ nhòe đi trong mắt.

--

Giờ ra chơi, Nhật Hạ trở lại lớp sau khi lên thư viện trả sách. Cô bước vào, bắt gặp ánh mắt Khánh Linh đang nhìn mình. Không phải cái nhìn gay gắt, cũng không phải dò xét. Nhưng lạ lắm – như thể cô ấy biết điều gì đó mà không nói ra.

Nhật Hạ thoáng bối rối, bước nhanh về chỗ.

Minh Triết khi đó đang ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ. Cậu quay lại, ánh mắt dịu xuống khi thấy Nhật Hạ bước vào. Họ không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười – nụ cười đủ làm cả buổi sáng trở nên ấm hơn.

Nhưng tất cả không thoát khỏi ánh nhìn lặng lẽ của Khánh Linh.

--

Chiều hôm đó, trời trong vắt sau những ngày mưa kéo dài. Mặt trời buông những tia nắng yếu ớt lên sân trường, lấp lánh như rắc kim tuyến trên nền gạch.

Minh Triết đi về phía hộp thư như thường lệ. Khi mở ra, cậu thấy một mảnh giấy nhỏ được gấp gọn. Nhưng lần này, không phải của Nhật Hạ.

Là nét chữ Khánh Linh.

“Minh Triết, mình không biết cậu có coi mình là bạn không. Nhưng có một điều mình nghĩ cậu nên biết: không phải điều gì cũng giữ mãi được bằng những mảnh giấy không lời.

Có những sự thật, khi bị nhìn thấy, sẽ mất đi sự đẹp đẽ vốn có.

Nếu cậu không muốn những điều ấy bị người khác chạm vào, thì nên cẩn thận hơn. Thế giới không yên bình như hộp thư ấy đâu.”

Minh Triết đọc xong, mắt trầm xuống.

Cậu không tức giận. Nhưng bức thư ấy khiến lòng cậu đột nhiên chùng lại – như một chiếc lá rơi giữa mặt hồ, gợn lên những vòng tròn nhỏ không cách nào dừng.

--

Tối hôm đó, Nhật Hạ nhận được một tin nhắn từ một số lạ.

“Cậu và Minh Triết… đang viết gì trong những lá thư ấy vậy?”

Tim cô khựng lại.

Không ai biết hộp thư ấy tồn tại – ngoại trừ Minh Triết. Và giờ… có người khác đã biết.

Cô không trả lời. Nhưng cả đêm, cô không thể nào ngủ được.

--

Ngày hôm sau, trong giờ Ngữ Văn, cô giáo yêu cầu học sinh viết một đoạn nhật ký nội tâm để nộp lại cuối buổi. Nhật Hạ cầm bút, mắt nhìn xuống trang giấy trắng. Đầu óc cô trống rỗng, từng dòng chữ trong lòng cứ như vụt mất.

Minh Triết ngồi cạnh, cũng không viết gì. Cậu lặng im, thi thoảng nhìn sang Hạ – ánh mắt lo lắng không giấu nổi.

Tan học, Nhật Hạ bước vội ra khỏi lớp, không đợi ai.

Minh Triết đắn đo một lát, rồi chạy theo. Họ dừng lại ở hành lang vắng, nơi giáp với thư viện.

– Nhật Hạ… – Minh Triết gọi khẽ.

Cô dừng lại, quay lưng về phía cậu. Giọng cô run nhẹ:

– Cậu có biết… ai biết chuyện hộp thư không?

Minh Triết im lặng một lúc. Rồi nói nhỏ:

– Mình nghĩ là Khánh Linh.

– Vậy… nếu một ngày, mọi người đều biết thì sao?

Cậu ngập ngừng.

– Mình không biết. Nhưng… mình sẽ không hối hận.

– Vì điều gì?

Minh Triết bước lại gần, nhẹ giọng:

– Vì đã viết tên cậu vào những lá thư đó.

Nhật Hạ quay lại, ánh mắt cô đỏ hoe. Một lúc sau, cô khẽ mỉm cười – rất buồn:

– Mình cũng vậy…

--

Chiều hôm đó, trong chiếc hộp gỗ cũ kỹ, có một mảnh thư được đặt vào.

“Minh Triết, nếu một ngày ai đó nhìn thấy những lá thư này và cười, mình sẽ không buồn.

Vì điều mình viết không phải để được khen, hay để giữ bí mật.

Mình viết… để một người duy nhất hiểu rằng: mình từng có cảm xúc rất thật.”

Và bên dưới, lần đầu tiên, Minh Triết ký tên mình.

– Minh Triết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play